Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọt Ngào Gửi Đến Anh

Chương 4: Thoát nạng thì rất chậm chạm, vung nồi lẩu thì lại thật nhanh, hửm?

« Chương TrướcChương Tiếp »
《NGỌT NGÀO GỬI ĐẾN ANH - SƠN HỮU GIA HỦY》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 4: Thoát nạng thì rất chậm chạm, vung nồi lẩu thì lại thật nhanh, hửm?

Hà Thu Thủy còn đắm chìm trong vui sướиɠ với việc mình có thể bỏ nạng, Nghiêm Tinh Hà nhìn cô như vậy thì thả lỏng thở một hơi thật dài.

Mấy tháng cô nằm viện, lúc đầu thì việc thì cũng đều thuận lợi, bình an vượt qua phẫu thuật, cô cũng tuân thủ lời dặn của bác sĩ nằm yên trên giường, khôi phục không tệ. Mãi đến khi xuống giường tập đi lại thì lại xuất hiện những con bướm thiêu thân.

Sợ đau, sợ đến mức chân vừa chạm đất cô liền cau mày chảy nước mắt, dựa theo bản thân cô nói thì đau đến tan nát cõi lòng, lúc đầu Nghiêm Tinh Hà cũng tin cô, một cô gái nhỏ gãy xương thành như vậy vừa nhìn liền cảm thấy đau lòng.

Thế nhưng theo thời gian trôi dần đi, anh dần phát hiện Hà Thu Thủy đây là không thể nào thoát khỏi bóng ma của việc gãy xương, rất nhiều bệnh nhân đều như vậy, vẫn luôn nghĩ "Qua mấy tháng xương lành tốt rồi lại luyện tập! Ừ! Quyết định như vậy đi!"

Sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục nằm trên giường bệnh, mọi cử động đều cần thận từng li từng tí một, trực tiếp bỏ qua khoảng thời đầu tốt nhất để luyện tập hồi phục.

Một tháng trước, Nghiêm Tinh Hà thật sự không có cách nào khuyên cô cả, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày đều đến thúc giục cô xuống giường luyện tập, thấy cô bắt đầu xuống giường đi lại thì mới rời đi.

Hà Thu Thủy bị ép đi lại, vừa khóc vừa đi, đi được khoảng một tuần thì cô mới có thể cắn răn chịu đựng cảm giác đau đớn này, cũng có thể là cô đã quen rồi đi.

Bây giờ nhìn cô có thể đi được thì anh cũng rất vui vẻ, không có một bác sĩ nào không trông ngóng bệnh nhân của mình hồi phục được.

"Em lại đi một đoạn anh xem thử." Anh cười nhếch cằm, nói với Hà Thu Thủy, "Anh nhìn dáng đi của em thử."

Hà Thu Thủy "À" một tiếng, chậm rãi từ vị trí trước mặt anh xoay người đi về phía cửa sổ lại xoay người đi trở về.

Sau đó cô hơi sốt sắng nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Nghiêm Tinh Hà tính toán thời gian trong đầu, gật đầu, "Thứ hai em đến tìm anh, anh nới lỏng ốc của em ra, qua một đoạn thời gian ngắn nữa nếu đi lại không có vấn đề gì thì có thể hủy giá đỡ cố định bên ngoài đi."

Dừng một lát, anh lại dặn dò một câu: "Phải kiên trì rèn luyện hồi phục chức năng, cũng cần phải bổ sung canxi."

Trước khi xuất viện anh đã điều chỉnh phương án bình phục cho Hà Thu thủy, trong đó có những điều cần phải chú ý trong khâu ăn uống sinh hoạt hằng ngày."

"... Bác sĩ Nghiêm, em sẽ không thành người thọt đúng không ạ?" Cô gật đầu, đôi mắt to lóe sáng mong chờ nhìn anh.

Nghiêm Tinh Hà mỉm cười an ủi: "Sẽ không, chỉ cần em tập luyện nghiêm túc thì có thể đi đứng giống người thường, người khác sẽ không nhìn ra được em từng bị gãy xương."

Một trong những gánh nặng của người bệnh gãy xương là sợ bản thân không thể nào đi đứng như người bình thường được, sợ người khác nhìn mình với ánh mắt khác thường, lâu dần sẽ ngày càng tự ti.

Có đôi khi Nghiêm Tinh Hà cũng sẽ bắt được tâm lý này của bọn họ vừa vặn thúc đẩy làm bọn họ sinh ra du͙© vọиɠ tiếp tục rèn luyện, lại đau lòng hay có sợ hãi cái gì đi nữa thì chẳng lẽ có thể sợ hơn việc sẽ tàn tật suốt đời sao?

Thời gian qua đi anh đều sẽ lập tức khẳng định và trấn an bọn họ, nói cho họ biết họ rất tuyệt vời, nếu như tiếp tục kiên trì thì rất nhanh sẽ khôi phục cuộc sống của người bỉnh thường.

Vương Miện nhận xét anh đây là: "Cho người ta một gậy lại cho người ta một quả táo gọt, chuyện này chỉ có Nghiêm Tinh Hà khoa chúng ta là làm tốt nhất."

"Tớ đây là giao lưu giữa ngươi bệnh và bác sĩ." Mỗi lần Nghiêm Tinh Hà đều cười tủm tỉm phản bác anh.

Nhưng bất kể là thế nào đi nữa thì tóm lại mỗi một bệnh nhân đều chịu như vậy, giống như Hà Thu Thủy lúc này nghe anh nói như vậy thì phào một hơi thật dài, nụ cười trên mặt sáng ngời.

"Cảm ơn bác sĩ Nghiêm. Cô cảm kích nhìn anh, lúc này Ôn Ny bưng bánh trôi nóng đi đến, cô vội tiếp đón anh, "Bác sĩ Nghiêm, bánh trôi đậu đỏ nhà tôi rất ngon, bác sĩ mau thử xem, thấy ngon thì lần sau nhớ quay lại dùng tiếp nhé. Tôi vẫn sẽ mới bác."

"Không cần khách khí đâu ạ, tiệm nhỏ này của mọi người làm ăn cũng không dễ dàng gì, giảm cho em 10% là được rồi ạ." Nghiêm Tinh Hà dùng muỗng canh múc bánh đậu, lắc đầu cười.

Hà Thu Thủy chớp mắt, ồ, sao lời này lại nghe quen tai thế nhỉ?

Đậu đỏ được nấu đậm đặc và tinh tế, ba viên bánh trôi mập mạp trắng nõn được làm thủ công nằm trong chỉnh tề trong chén, bởi vì Nghiêm Tinh Hà không có chọn hương vị nên Ôn Ny cho anh ba hương vị mè đen, đậu phộng và hạnh nhân, vừa cắn một miếng thì nhân bánh chầm chậm chảy ra như cát trôi (Je: Ôi, toi dở văn miêu tả mà lại đâm đầu vô cái bộ miêu tả thức ăn thế này, hix)

Sự thơm ngọt tràn ngập khoang miệng nhưng lại không làm người ngấy, Nghiêm Tinh Hà cúi đầu ăn, Hà Thu Thủy nhìn anh, tò mò hỏi: "Bác sĩ thấy ăn ngon không ạ?"

"...Rất ngon." Nghiêm Tinh Hà nuốt thức ăn trong miệng xong mới ngẩng đầu nhìn cô trả lời nghiêm túc, vừa cười, "Khó trách có thể trở thành bảng hiệu xưa sừng sững hai mươi năm không ngã."



Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu cửa hàng mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở nhưng Hà thị vẫn luôn sừng sững ở đây, tựa như nhà khác là nước chảy mà Hà thị lại làm bằng sắt.

Hà Thu Thủy rung đùi đắc ý cười, giọng điệu đắc ý vô cùng, "Đúng vậy nha, tay nghề của bố em không ai bằng cả, anh đã ăn phở cuốn(?)[1] nhà em chưa ạ? Cũng ngon lắm ạ."

[1]Phở cuốn (腸粉; chángfěn; chéungfán, trường phấn): Mì gạo hấp, cuộn và chứa đầy thịt hoặc rau bên trong nhưng có thể được phục vụ đơn giản. Chất độn phổ biến bao gồm thịt bò, bột chiên, tôm và thịt lợn nướng. Thường được phục vụ với nước tương ngọt. (theo Wikipedia)

Hà Thị cũng bán đồ ăn sáng nhưng hầu như chỉ bán mấy năm khó khăn kia, mà cũng chỉ có phở cuốn là được bán từ bảy giờ sáng đến mười giờ để những người dân đi làm ở gần đây và hàng xóm láng giềng ăn.

Nhưng trong trí nhớ Nghiêm Tinh Hà chưa từng ăn, buổi sáng của anh vẫn luôn đến từ căng tin bệnh viện, vì thế anh hơi chần chừ lắc đầu, "Xin lỗi..."

"Em mời anh ăn nha." Ánh mắt Hà Thu Thủy sáng lên, hứng thú chợt bùng lên, giống như đứa bé tìm được người bạn nhỏ để chia sẽ món đồ chơi vậy.

Cô nâng giọng gọi Hà Hi, sau đó dùng một cây kem vừa mua được đưa cho thằng bé sai nó đi vào bếp nhờ Ôn Ny làm cho cô một phần cuốn thịt rồi bưng ra, "Phải thêm trứng."

Không nghĩ đến người bưng ra lại là Ôn Ny, "Đều đã mười một giờ gần đến giờ cơm rồi mà em còn ăn phở cuốn?"

"Em mời bác sĩ Nghiêm ăn mà, anh ấy chưa từng được ăn, tò mò ạ." Hà Thu Thủy lập tức thanh minh cho mình, quăng nồi đi.

Nghiêm Tinh Hà nghe vậy thì sững sờ, "..." Cô gái à, hình như đây không phải bản thân tôi muốn ăn nha????

Vừa nghe là Nghiêm Tinh Hà muốn ăn, Ôn Ny lập tức thay đổi thái độ, "Hóa ra là bác sĩ Nghiêm muốn ăn à, tôi còn tưởng bé lại tham ăn nữa chứ."

Nghiêm Tinh Hà giật giật khóe miệng, "... Tôi đây thêm phiền phức rồi."

"Không sao cả không sao cả, bác sĩ đã cứu bé nhà tôi cảm kích còn không kịp đâu ạ." Ôn Ny cười khoát tay, đặt phở cuốn xuống bàn rồi xoay người đi vào bếp.

Lúc này Hà Thu Thủy mới lè lưỡi, hơi ngượng ngùng nhếch miệng, còn chưa nói gì thì chỉ nghe thấy bác sĩ Nghiêm chậc một tiếng, "Bỏ nạng thì rất chậm rãi nhưng quăng nồi lại thật là nhanh, hửm?"

"Ây..." Mặt Hà Thu Thủy ngay lập tức nổi lên một tầng phấn hồng, hơi không dàm nhìn đến ánh mắt cười như không cười của Nghiêm Tinh Hà, giơ tay vuốt tai mình ra sức suy nghĩ để cứu vớt.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ ra thì Lão Hà đi từ bên ngoài vào, trong tay ông xách một cái túi không biết đựng gì bên trong, cao giọng hỏi: "Bác sĩ Nghiêm, hôm nay cháu có đi làm không?"

Nghiêm Tinh Hà đang muốn dùng đũa kẹp phở cuốn trong đĩa nghe ông hỏi vậy thì lại để xuống lại, lắc đầu còn chưa kịp nói gì thì Lão Hà cũng đã lập tức nói: "Vậy thì tốt rồi, buổi trưa cháu ở lại ăn cơm nhé. Nhà chú cũng không có gì để cảm ơn cháu, vậy mời cháu ăn thử ngỗng kho tộ Thường Châu[2]."

[2] Ngỗng kho tộ(ngỗng om): Ngỗng kho tộ là món ăn vặt đặc sản của vùng Triều Sơn tỉnh Quảng Đông, thuộc ẩm thực Triều Châu. Món ăn này sử dụng ngỗng nổi tiếng của Triều Sán(Triều Sán là một vùng văn hoá-ngôn ngữ ở miền đông Quảng Đông, Trung Quốc. Triều Sán có phần kém cạnh hơn về kinh tế so với vùng đồng bằng Châu Giang lân cận. Đây là nơi hình thành tiếng Triều Sán, thuộc nhóm tiếng Mân Nam. Vùng này gồm ba thành phố Triều Châu, Yết Dương, Sán Đầu.) làm nguyên liệu chính và được tẩm ướp với xì dầu, đường phèn, quế, sa nhân, thảo quả, hoa hồi, gừng miền nam, rượu gạo, tỏi và nấm. Do đó, món ngỗng đầu sư tử om có

lịch sử lâu đời ở Triều Sán.

"Cháu cảm ơn, không cần..." Anh vội cười muốn từ chối nhưng chỉ vừa nói đến một nửa thì lại nghe thấy Hà Thu Thuy ai da một tiếng, anh nghe vậy thì lập tức dừng lại nhìn cô theo bản năng. . Đọc thêm nhiều truyện ở ( TRUM truyen. o r g )

Chỉ thấy Hà Thu Thủy lấy hai ngón tay vạch túi trong tay Lão Hà ra, giọng nói vừa bất ngờ lại vừa nhảy nhót vui vẻ, vui sướиɠ hỏi: "Lão Hà à, bố đi đến nhà chú Trung Đức ạ?"

Phương Đức Trung là người bạn mà Lão Hà quen được khi dang phiêu bạt ở Lĩnh Nam, sau đó ông đến định cư ở Dung Thành mà mấy năm sau thì Phương Đức Trung cũng đưa người nhà đến nơi này lang bạc kiếm sống, mở một quán ăn nhỏ ở chợ cách nơi này không xa, quán chuyên bán thức ăn quê hương, buôn bán rất tốt.

Lão Hà gật đầu cười: "Thím Trung Đức của con đợt trước có về Thường Châu tế tổ hôm qua mới về đến đây, nghe nói con xuất viện nên đặt biệt kho một con ngỗng cho con bồi bổ."

Vừa nói ông vừa quay đầy nhìn Nghiêm Tinh Hà, "Bác sĩ Nghiêm cũng ở lại nhé, bác là ân nhân cứu mạng của của nhà chúng tôi, thế nào thì chú cũng phải mời cháu uống chén rượu."

Nói thật thì Nghiêm Tinh Hà cũng không muốn ở lại bởi vì cứu Hà Thu Thủy là bổn phận của anh, nếu không phải ngày đó là ca trực của anh thì Hà Thu Thủy chưa chắc đã là bệnh nhân của anh.

Nhưng Lão Hà lại không nghĩ như vậy, trong mắt ông Nghiêm Tinh Hà chính là ân nhân cứu mạng nhà ông. Nếu không có anh thì đôi chân của bé chưa chắc có thể bảo vệ được.

Ước chừng Hà Thu Thủy cũng nghĩ như vậy nên cũng khuyên nhủ anh, "Đúng vậy bác sĩ Nghiêm, anh ở lại đi ạ, ngỗng kho thím Trung Đức làm ăn rất ngon đấy, mỗi ngày đều bán hết sạch, nếu anh đi trễ thì có tiền cũng không mua được đâu."

Giọng nói trong trẻo lại hoạt bát còn có chút dí dỏm của cô làm Nghiêm Tinh Hà vừa nghe thì không nhịn được mà bật cười, rốt cuộc thịnh tình không thể từ chối, anh hơi do dự một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý, "Vậy... quấy rầy rồi ạ."

Lão Hà xách ngỗng kho từ Phương Trung Đức về là được làm từ ngỗng sư tử[3]. Ngỗng được nuôi tại trại ngỗng ở quê nhà Thường Châu, mỗi một con ngỗng được nuôi trong nửa năm sau đó ngàn dặm xa xôi chở đến đây, ngay cả lúc luộc ngỗng cũng phải đặc biệt chú ý, phải thêm xương heo và gà mẹ, còn phải dùng đến các hương liệu như gừng phía Nam, quế và hoa hồi. Dùng mấy giờ đồng hồ để kho nồi ngỗng.

Vì phải để tâm và cẩn thận như vậy nên mới có thể làm nên một nồi ngỗng kho hoàn mỹ.

[3] Ngỗng sư tử: Ngỗng sư tử là giống bắt nguồn từ Bắc và Siberi. Ở được nuôi ở nhiều nơi thuộc và tập trung ở. Tại Việt Nam, chúng được đưa vào từ rất lâu cho đến nay nó gần như một giống nội cho sản lượng thịt cao hơn hẳn và được xem là giống ngỗng quý và được nằm trong danh sách các loài cần bảo tồn nguồn gen. Ngỗng sư tử có tầm vóc to trông dữ tợn, có lông màu xám, đầu to mỏ đen thẫm, mào màu đen. Mắt nhỏ và có màu nâu xám. Phần trên cổ có yếm da, thân mình dài vừa phải, ngực dài nhưng hẹp, xương to và nặng nhưng thân thịt màu hơi trắng. Mỏ và chân màu đen. Thân ngỗng có hình chữ nhật, ngực nở và sâu. Bụng phệ. Bộ lông của ngỗng sư tử có màu xám thẫm chiếm phần lớn số con trong đàn, một số con có lông trắng pha nâu. Khi trưởng thành con đực nặng tới 6kg/con, con cái nặng 5kg/con. Mào là một khối thịt nhô lên ở trán, màu nâu đen giống như bờm sư tử. Mào con mái nhỏ hơn mào con trống. Cổ dài và to. Phần trên cổ có một vệt lông đen từ đầu đến thân, ở dưới có một yếm da thừa. Cánh, lưng, gốc đuôi và hai sườn màu xám đá. Lông ở ngực, bụng màu trắng phớt vàng đất. Đặc điểm thực quản của ngỗng sư tử mỏng nên khi nhồi béo dễ bị sây sát và vỡ thực quản, vì vậy không dùng ngỗng này để nhồi béo. Ngỗng sư tử có tính dữ tợn nhất là những lúc cần tự vệ. Ngỗng có sức đề kháng tốt. Ngỗng sinh trưởng và phát triển nhanh, thích nghi tốt với điều kiện thiên nhiên nhiệt đới. Ngỗng sư tử ở Việt Nam đã bị pha tạp nhiều. Chúng thích hợp với phương thức chăn thả trên đồng bãi như ngỗng cỏ.



Nghiêm Tinh Hà là người gốc Dung Thành nên đối với đồ ăn phía nam không hiểu rõ lắm, cũng không có chấp niệm gì với món này, chỉ là khi nghe Hà Thu Thủy nói như vậy thì sự tò mò trong lòng được khơi gợi lên.

Cánh ngỗng, cổ ngỗng, mao ngỗng, thịt ngỗng, chân ngỗng, và ngan ngỗng, mề ngỗng phối hợp với thịt nguội được bày đầy một bàn, làm anh vô cùng kinh ngạc, "Này..."

"Còn không có chặt xong đâu, vẫn còn một nửa." Hà Thiên cười nói.

Nghiêm Tinh Hà thấy anh ấy không nhiều, trong ấn tượng của anh thì anh ấy là một người đàn ông có hơi kiệm lời ít nói, vóc dáng cao lớn, có phần chất phát thật thà, anh nghe mấy cô y tá nhỏ trong khoa nói rằng anh ấy là cháu trai của Lão Hà.

Nhưng mà Hà Thu Thủy lại gọi anh ấy là anh trai, "Anh, anh mau ngồi xuống đi, còn chị dâu em thì sao ạ?"

"Đang múc canh, sẽ lên ngay thôi." Hà Thiên cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh con trai.

Lúc này Nghiêm Tinh Hà mới quan sát kỹ nhà ăn không lớn không nhỏ này, từ cửa tiệm chè đi thẳng vào góc cửa cầu thang là nhà ăn và nhà bếp nhà họ Hà, từ nơi này có thể đi thằng về phía sau, cách cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy được những gì trong sân nhỏ.

Một bên là bồn hoa và cây cối, một bên khác thì được dựng lều bên trong đặt máy móc, Hà Thu Thủy giới thiệu với anh: "Đó là máy xay gạo, xay gạo để làm phở cuốn ạ."

Anh gật đầu, lại nhìn thêm một lát. Từ nhỏ anh đã không phải lo cơm áo gạo tiền, người trong nhà đều là người làm cán bộ quan chức và học giả nghiêng cứu học vấn, đương nhiên sẽ không làm những việc này nên bản thân anh cũng không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tò mò.

Nhưng mà cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, anh thu hồi tầm mắt nhìn về phía góc thang máy nhà dùng còn không có lắp xong, hỏi một câu: "Chú Hà, sao thang máy này còn không có lắp xong ạ? Đều đã xuất viện một tuần rồi?"

Tầng một thế này không giống sẽ có người ngủ, tất cả mọi người đều ở trên lầu, mà Hà Thu Thủy lại đi đứng không tiện vậy thì lên xuống lầu thế nào?

Lão Hà khoát tay, "Công ty nói không đủ nhân viên đến lắp đặt, sáng mai sẽ quay lại lắp, cũng không sao cả, chú còn đủ sức để bế con gái."

Nghiêm Tinh Hà ngẩng người, lập tức hiểu rõ cười cười, cũng không nói gì nữa.

Ngỗng kho ăn rất ngon, cho dù là ăn không hay là chấm với nước kho, hoặc là chấm với chút giấm trắng thêm tỏi giã đều ăn rất ngon, thậm chí còn có chút thơm ngọt, Hà Thu Thủy nhiệt tình nhường mao ngỗng cho anh, "Mao ngỗng ăn siêu ngon, anh thử xem."

Mão ngỗng lớn như vậy Nghiêm Tinh Hà vừa nhìn liền không biết nên xuống tay thế nào, nhưng cậu nhóc Hà Hi bên cạch lại rất hiểu chuyện, đưa cho anh một bao tay dùng một lần, "Chú bác sĩ, đeo này để ăn đi ạ, sẽ không bẩn tay."

Bây giờ Nghiêm Tinh Hà đã cưỡi trên lưng cọp không thể làm gì khác hơn là nhận bao tay đeo lên, cũng không rảnh bận tâm đến tướng ăn nhã nhặn gì đó, cầm mao ngỗng giơ lên miệng cắn.

Mao ngỗng thấm đẫm nước kho trong trẻo lại mặn mà, thơm ngon tươi mới, từng thớ thịt đều ẩn chứa hương vị độc đáo. Nếu như tất cả mọi người đều không có nhìn anh thì sẽ càng ngon hơn ☺

Anh gật đầu cười: "Ăn thật ngon, từ trước nay cháu đều chưa từng được ăn mùi vị thế này."

Bấy giờ mọi người mới hài lòng cùng nhau cầm đũa lên, lúc này Lão Hà lại mở bình rượu, hết cách khuyên nhủ, Nghiêm Tinh Hà chỉ vừa mới uống hai chén mà ông đã uống năm, sáu chén rồi.

Men rượu nhanh chóng bừng lên mặt, ông đỏ mặt, tóc mai bạc trắng hơi run lên, đôi mắt nhìn Hà Thu Thủy cũng dần ẩm ướt, "Bác sĩ Nghiêm, chú nói với cháu, đứa con gái này của chú từ nhỏ mệnh đã không tốt, tám tuổi đã mất mẹ, sau này chỉ có một người cha là chú, thật vất vả mới có thể học múa ở trường múa, giáo cũng rất tốt, kết quả..."

Ông hít hít mũi, "Kết quả còn té gãy chân, sau này còn không biết phải làm gì đây..."

Nói chuyện nước mắt liền rơi xuống, đây là lần đầu tiên Nghiêm Tinh Hà thấy dáng vẻ này của ông, từ trước đến giờ ông đều luôn cười cười, giống như việc con gái té ngã gãy chân không phải là chuyện to tát gì, có đôi khi quở trách con gái nói cô rảnh rỗi nên đánh rắm.

Hóa ra trong lòng lại có nhiều sầu lo như vậy, chỉ cần mấy chén rượu đã có thể dẫn lối cho những bất an và lo lắng trong bụng ông.

Cũng lúc này anh mới biết hóa ra Hà Thu Thủy mất mẹ từ nhỏ, anh quay đầu nhìn cô, thấy cô vừa ngoan ngoãn rót rượu cho chú Hà, vừa khuyên nhủ: "Ngày tốt đẹp thế này bố nói những thứ này làm gì ạ, mỗi lần uống rượu đều nhắc đến mẹ, mẹ ở dưới đất cũng bị bố nhắc đến phiền lòng ấy."

"Nếu như bố sợ sau này con không kiếm được cơm vậy thì con ở lại trong nhà học bố nấu chè, được không?" Cô nghiêng đầu, thương lượng với Lão Hà.

Lão Hà vừa nghe liền nín khóc, "Con nói thật không?"

Hà Thu Thủy bĩu môi, "Thật, thật sự, bố mau ăn cơm đi, đừng làm bác sĩ Nghiêm chế giễu, xấu hổ hay không chứ?"

Lão Hà cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Tinh Hà, bắt đầu nhiệt tình gắp thức ăn, "Làm bác sĩ Nghiêm chê cười rồi, đừng cười nhé. Dùng bữa, dùng bữa, chú nói với cháu nha thịt ngỗng này kho rất ngon miệng, ăn với cơm là tuyệt phối."

Nhiệt tình của ông làm Nghiêm Tinh Hà hơi choáng váng, còn không có từ màn kể khổ của ông phục hồi tình thần lại, trong đầu anh lúc này chỉ có ba chữ chạy qua, "Khổ nhục kế."

Nghĩ đến có thể là trước đây hai cha con có bất đồng nhỏ gì đó nên mượn cơ hội này hôm này để nói ra.

Nhưng lúc này anh cũng có hơi ngạc nhiên, lúc Hà Thu Thủy nhập viện là làm việc tại đoàn múa Dung Thành, vậy rốt cuộc dáng vẻ khi múa của cô trước đây là dáng vẻ thế nào?
« Chương TrướcChương Tiếp »