Chương 2: Đi chào tạm biệt bác sĩ Nghiêm

《NGỌT NGÀO GỬI ĐẾN ANH - SƠN HỮU GIA HỦY》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 2: Đi chào tạm biệt bác sĩ Nghiêm.

"Giường 13 sẽ xuất viện, nói y tá đi lấy thuốc đi." Bảy rưỡi sáng Nghiêm Tinh Hà đã đến văn phòng, áo blouse trong tay chỉ vừa xỏ vào tay áo đã bắt đầu dặn dò học sinh của mình.

Vương Miện đầu tóc rối bời đi phòng vệ sinh ra, vừa đi vừa xoa bàn tay ướt nhẹp lên người, kinh ngạc hỏi: "Tinh Hà, cô gái nhỏ kia của cậu đã có thể xuất viện rồi sao?"

Nghiêm Tinh Hà quay đầu nhìn thấy anh ấy hai mắt đỏ ngầu, anh vừa cài nút áo vừa ừ một tiếng, giọng điệu nhè nhẹ, "Cuối cùng cũng có một người có thể xuất viện."

Lúc nói chuyện khóe miệng anh hơi cong lên lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong ánh mắt sáng ngời tràn ngập sự vui vẻ.

Lúc này học sinh cầm lời dặn của bác sĩ đến mở ra, Nghiêm Tinh Hà kí tên rồi đích thân cầm đến quầy y tá.

Trần Dương nhìn nhãn tên bệnh án màu xám thì mỉm cười gật đầu, vừa định nói gì thì nghe thấy có người đứng ở cửa phòng làm việc bác sĩ gọi: "Chủ nhiệm đến rồi, giao ban thôi!"

Nghiêm Tinh Hà lập tức dừng lại bước chân đang định đi đến phòng bệnh lại, xoay người đi về văn phòng.

Sau khi y tá và bác sĩ giao ban xong, chủ nhiệm Diệp đặc biệt gọi Nghiêm Tinh Hà lên hỏi kết quả tái khám của giường 13 đã có chưa, Nghiêm Tinh Hà gật đầu, "Không có vấn đề gì ạ. Hôm nay sẽ cho cô ấy xuất viện."

Chủ nhiệm Diệp gật đầu, lại tiếp túc sắp xếp công việc, ông nhìn đầu hồ treo tường thấy đã tám giờ năm phút thì phất tay cho mọi người tan họp. Sau đó ông vội vàng chạy xuống lầu, hôm nay ông phải ra ngoài khám bệnh.

Hôm nay là thứ sau không phải là ngày phẫu thuật của Nghiêm Tinh Hà nhưng anh cũng không rảnh rỗi, đầu tiên phải đi kiểm tra phòng, thứ hai là phải nộp danh sách những bệnh nhân đã xuất viện từ thứ sau tuần trước đến thứ ba tuần này, còn rất nhiều việc.

Lúc kiểm tra phòng bệnh như thường lệ đi ngang qua phòng bệnh của Hà Thu Thủy, đứng ở cửa phòng nhìn vào thì thấy cô đang ngồi trên giường bệnh cố gắng gập mu bàn chân mình từng chút từng chút một. Suy nghĩ một lát, anh đi thẳng về phía trước.

"... Hửm?" Hà Thu Thủy ngẩng đầu lên thấy bóng lưng anh đi qua cửa mà không vào thì có hơi tò mò, cô còn chưa xuất viện mà anh đã mặc kệ cô rồi?

Trong lòng muốn đuổi theo anh nhìn thử xem nhưng lại nhớ đến chân mình còn không thể chịu lực được nên đành phải thôi.

Ước chừng qua một tiếng, hơn chín giờ, Nghiêm Tinh Hà chợt quay trở lại. Lần này anh trực tiếp đi đến phòng cô.

Còn chưa vào cửa đã nghe được Hà Thu Thủy làm nũng với Lão Hà: "Còn không muốn đeo đôi này. Con muốn đôi kia cơ, giày mới, hình đầu mèo, màu trắng."

"Vậy cất hết nha... con đi chân đất về nhà?" Lão Hà cầm đôi giày xám trong tay quơ quơ, dựng râu trừng mắt nhìn cô.

Hà Thu Thủy nghe vậy thì không vui, hơi chu miệng ngã xuống giường nửa người trên nằm lỳ trên giường, đá chân ở mép giường, bộ dạng giận dỗi.

Nghiêm Tinh Hà đứng ở cửa nhìn vào cảm thấy có chút buồn cười, anh mím môi nhịn cười, gõ cửa, anh hắng giọng, "Chú Hà."

Lão Hà vội vàng xoay người, chao ôi một tiếng, "Bác sĩ Nghiêm đến sao."

Hà Thu Thủy nằm nhoài trên giường, nghe thấy tiếng thì lén lúc nhìn anh, vô cùng tò mò chớp mắt.

"Cuối cùng hôm nay cũng xuất viện rồi, đây là giấy tóm tắt điều trị khi xuất viện. Chú giữ kỹ nhé ạ, sau này có thể sẽ dùng đến." Nghiêm Tinh Hà cúi đầu đυ.ng phải ánh mắt của cô, dừng một lát rồi lại tự nhiên mà dời mắt đi, "Sau khi trở về phải tiếp tục tập luyện, không thể mang nặng quá sớm, phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng. Thuốc cầm về lúc xuất viện là liều lượng một tuần, nhớ phải đến tái khám."

Anh nói đến chỗ này thì lần nữa nhìn Hà Thu Thủy, "Em không cần phải sợ, cần phải khắc phục tâm lý sợ hãi. Phải mau bỏ dùng nạng thôi đều hơn bốn tháng rồi."

Dừng một chút, anh nhớ lại chuyện lúc trước, "Tuyệt đối không được ngã nữa, lại như lần trước nữa..."

Lúc nói anh ý vị thâm trường nhìn Hà Thu Thủy, cô ngẩn người đỏ mặt, sau đó liên tục gật đầu, lúng túng không nói lời nào.

Nghiêm Tinh Hà thấy thì mím môi nhưng đôi môi lại hơi vểnh lên, lại dặn dò vài câu rồi tạm biệt rời đi.

Lão Hà đưa anh ra ngoài, quay về phòng cười cảm khái nói: "May mắn là có bác sĩ Hà, bằng không thì con đã gặp xui xẻo lớn rồi."

Hà Thu Thủy bò từ giường ngồi dậy, nhìn bác sĩ ngoài cửa đi đến đi lui khẽ than một tiếng, "Lão Hà, bố nói nếu như lúc trước con học y thì..."

Còn chưa nói hết câu đã bị Lão Hà cắt ngang, "Dẹp dẹp, ngay cả con gà mà con cũng không dám gϊếŧ thế mà còn dám khám bệnh cho người ta?"

"Chưa chắc bác sĩ Nghiêm cũng dám gϊếŧ gà nha." Cô bĩu môi, hừ một tiếng lầm bầm nói.

Lão Hà liếc cô một cái, khom lưng lấy đôi giày cô muốn từ va ly hành lý đã thu dọn xong, dặn dò: "Bố đi lấy thuốc trước rồi lại đến đón con, con ở đây đợi đừng chạy lung tung nha."



Hà Thu Thủy ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo xoay người vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì lão Hà đã quay lại rồi, tủ trên đầu giường đã được thu dọn sạch sẽ chỉ còn để lại một em búp bê bằng đất sét mà cô đặt biệt để lại.

Đó là hai tuần trước do quá buồn tẻ đã năn nỉ Lão Hà mua đất sét dẻo và bộ dụng cụ trên mạng cho cô, ở trong phòng bệnh cẩn thận học một tuần lễ mới làm ra một mô hình, sau đó còn lén lão Hà đem sửa bò nóng bỏ vào nổi nhỏ để chưng tượng đất, dùng hết một bình sơn móng tay trong suốt mới có thể làm được tượng đất nhỏ trước mắt này.

Cô cẩn thận cất tượng đất vào trong túi áo khoác, cầm nạng đi ra ngoài. Cô cẩn thận đi dọc theo chân tường, né tránh những người đi đến đi lui.

"Thu Thủy à, hôm nao này em sẽ xuất viện sao?" Tiểu Mỹ đứng ở cửa một phòng bệnh, trong tay còn đẩy xe đẩy nhỏ, cô ấy vừa mới đổi bình truyền nước cho bệnh nhân xong.

Hà Thu Thủy gật đầu cười, "Đúng vậy, sau này lại đến tìm chị chơi nhé ạ."

"Tạm biệt tạm biệt. Nơi này không phải là nơi tốt lành gì, khi nào được nghỉ thì chị sẽ đến quán chè nhà em tìm em, chị biết quán ở đâu." Tiểu Mỹ cười hì hì nói.

Lúc Hà Lúc Thủy vừa mới nhập viện ngoại trừ y tá trưởng biết ra cô là ai thì những người khác đều không biết, thế nhưng lão Hà vừa đến thì mọi người đều nhận ra.

"Tiệm chè Hà Ký ở con đường phía trước ấy, bệnh nhân giường 13 là con gái của chủ tiệm."

"Ồ ồ ồ, tôi biết, tiệm chè nhà chú ấy rất ngon."

Tiệm chè cách bệnh viện không xa nên hầu như các nhân viên y tế trong bệnh viện đều đã đặt chè trong tiệm, cũng đã đi đến tiệm ăn đương nhiên sẽ gặp lão Hà chỉ là mọi người chưa từng gặp Hà Thu Thủy. Toàn bộ thời gian cô đều bận luyện tập, cho dù là ở cùng một thành phố thì bình thường hầu như cô đều ở lại ký túc xá của đoàn múa.

"Vậy chúng ta thêm Wechat đi, sau này nếu như chị muốn ăn gì thì có thể nhắn trước cho em." Hà Thu Thủy vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra kết bạn Wechat với Tiểu Mỹ, "Chị bận đi dạ, em đi dạo."

"Em cẩn thận nha." Tiểu Mỹ dặn dò cô một tiếng rồi lại xoay người tiếp tục bận rộn.

Hà Thu Thủy chầm chậm đi đến quầy y tá, chân cô không tốt vừa đi không xa đã cảm thấy hơi mệt bèn dứt khoát ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.

Y tá trường Trần Nhuế là người đầu tiên nhận ra Hà Thu Thủy, con gái của chị cũng học múa Hán Đường[1], buỗi diễn đầu tiên tác phẩm 《 Mộc Lan từ 》 là ở nhà hát lớn Dung Thành, chị đặt biệt đưa con gái mình đến xem, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với hình ảnh nữ tướng quân đánh trống trên đài cao và hình ảnh mỹ nữ hoe vàng ngắm gương cài.

[1] Múa Hán Đường: Múa cổ điển của các triều đại nhà Hán và nhà Đường dựa trên tinh thần và khí chất nghệ thuật của nhà Hán và nhà Đường rực rỡ nhất trong lịch sử văn minh Trung Quốc cổ đại. Đã tạo ra trường phái múa cổ điển Trung Quốc. Người sáng lập ra trường này, Giáo sư Sun Ying, đã trải qua hơn 20 năm suy nghĩ và chuẩn bị lý thuyết từ đầu những năm 1950 đến những năm 1970, và liên tiếp xuất bản "Bàn luận về Múa Cổ điển Trung Quốc" và "Tìm hiểu lại Múa Cổ điển Trung Quốc". Ông và "Ba cuộc thảo luận về múa cổ điển Trung Quốc" và nhiều bài báo bàn về việc hình thành hệ thống nghệ thuật múa cổ điển Trung Quốc đã gây ra những ảnh hưởng lớn trong ngành múa Trung Quốc.

Thậm chí chị từng cổ vũ con gái mình rằng phải cố gắng giống như chị gái nữ chính vậy, sau này có thể đứng trên sân khấu lớn như thế này. Không nghĩ đến lúc gặp lại là ở bệnh viện.

Lại nghe nói sau này cô không thể múa được nên cô hơi thương tiếc cho Hà Thu Thủy, vừa thương tiếc lại vừa cảm thấy đáng thương thay cho cô ấy, "Hôm nay Thu Thủy sẽ xuất viện sao?"

Hà Thu Thủy đỡ nạng nhìn chị ấy cười gật đầu, "Đúng ạ, có thể về nhà rồi ạ."

Mấy tháng nay cô nằm viện nên không cần phải khống chế cân nặng nghiêm trọng như trước đây nữa, ăn ngon nên người tròn trịa thêm không ít, gò má hồng hào được nuôi thành một chiếc bánh bao nhỏ, lúc cười lên đôi mắt cong lên, đặc biệt vui vẻ chiều lòng người.

Y tá trường Trần cười sờ đầu cô, "Về phải khỏe mạnh nhé, đừng quay lại đây nữa."

Trần Dương cầm lời dặn của bác sĩ đi ngang qua nghe vậy thì quay đầu lại nhìn cô, cười nói đùa: "Chúng ta cũng xem như là người quen vậy sau này lúc đặt móm thì có thể giảm giá các món nhà em được không?"

"Ừm..." Hà Thu Thủy chớp chớp mắt, giả vờ trầm ngâm nói: "Vậy giảm cho chị 10% đi, dù sao quán nhỏ của nhà em làm ăn cũng không dễ dàng gì."

Nghiêm Tinh Hà đi từ phòng vệ sinh ra liếc mắt liền thấy được Hà Thu Thủy ngồi trên ghế đứng của quầy y tá cười xán lạn như hoa xuân thì ngẩn người, sau đó liền bật cười lắc đầu.

Xem ra có thể về nhà đúng là một chuyện rất vui vẻ.

Anh vừa vào văn phòng thì Hà Thu Thủy đã thấy anh, bác sĩ Nghiêm hông chỉ đẹp trai mà dáng người còn tốt nữa, áo blouse lỏng lỏng lẻo lẻo mặc trên người anh cũng đẹp giống như được đặt may riêng vậy, vô cùng đẹp.

Cô kiên nhẫn nói thêm hai câu với y trá trưởng Trần, thêm phương thức liên lạc với người xong rồi nói: "Em đi tạm biết với bác sĩ Nghiêm ạ."

"Đi đi, cẩn thận một chút." Y tá trưởng Trần giúp cô đứng dậy, cười nói.

Mọi người trong phòng làm việc đều đang bận rộn, vừa nói chuyện vừa đánh bệnh án, âm thanh kèn kẹt của máy in vang lên, ở chỗ nào trên bàn cũng có giấy cần dùng và không cần dùng đến, trong giá tài liệu để một tập bệnh án rồi lại một tập. Có người sẽ hỏi bệnh án của ai, hay sẽ bệnh án của người đó đã xong chưa.

Hà Thu Thủy thận trọng gõ cửa, Vương Miện ngồi ở cạnh cửa nghe thấy thì nghiêng nhìn qua rồi quay đầu gọi: "Tinh hà, giường 13 của cậu tìm cậu."

Nghiêm Tinh Hà ngẩn người, ngẩng đầu lên thấy Hà Thu Thủy muốn đi đến chỗ anh thì liền cười nhắc nhở cô, "Đi chậm một chút, đừng vội."

Học sinh ngồi cạnh thấy vậy thì vội vàng đứng dậy nhường ghế cho cô, Hà Thu Thủy chớp mắt hơi xấu hổ nói cảm ơn nhận ý tốt này.

Ngồi xuống thì ấp lực trên đùi cũng được giảm bớt, cảm giác ê ẩm được giảm bớt không ít làm cô không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm.



Nghe cô thời phào thì Nghiêm Tinh Hà cười cười, dừng việc trong tay lại quay đầu nhìn cô, "Còn có vấn đề gì không hiểu muốn hỏi sao?"

"À... Này thật ra, em..." Thực ra Hà Thu Thủy không có vấn đề gì muốn hỏi, cô chỉ muốn đến đưa đồ cho anh nhưng trong phút chốc lại ngượng ngùng ấp a ấp úng.

Nghiêm Tinh Hà cảm thấy kỳ quái nhưng lại không hiểu cô bị sao, bèn chủ động hỏi cô: "Biết thuốc uống thế nào sao?"

Hà Thu Thủy vội vàng gật đầu, anh ừ một tiếng rồi lại hỏi: "Phục hồi chức năng nhớ sao? Những điều cần chú ý đều nhớ kỹ rồi?"

Hà Thu Thủy lại gật đầu, Nghiêm Tinh Hà lại đoán tiếp, "Vậy là quên mất khi nào thì tái khám lại?"

"Một tháng sau đến tái khám, em nhớ rõ." Cô vội vàng trả lời, ngượng ngùng để anh tiếp tục đoán, "Chính là... em chính là..."

Dừng một lát, cô nhanh trí suy nghĩ, "Em chính là muốn hỏi anh em có thể tiếp thục múa hay không?"

Lại là vấn đề này, Nghiêm Tinh Hà thở dài trong lòng, "Chờ đến khi em hoàn toàn bình phục thì em có thể múa để giải trí, nhưng vì em vốn đã có vết thương cũ rồi lần này lại thực sự... muốn khôi phục hoàn toàn để có thể đứng trên sân khấu biểu diễn thì rất khó."

Chân của cô là dựa vào đinh thép để cố định bên trong và bên ngoài, còn phải chăm chỉ tập luyện phục hồi chức năng thì sau này mới không trở thành người thọt. Rốt cuộc thì bị thương hai lần muốn khôi phục để có thể tiếp tục chống đỡ cường độ tập luyện và biểu diễn trong một khoảng thời gian dài là chuyện không có khả năng.

Anh sợ Hà Thu Thủy đau buồn, đang khi muốn an ủi cô thì chỉ thấy cô gật đầu "À" một tiếng, ánh mắt bình tĩnh, cuối cùng một chút kinh ngạc cũng không có, chỉ có bình tĩnh vô biên.

Cô đã chấp nhận được sự thật bất đắc dĩ này rồi, Nghiêm Tinh Hà nghĩ.

"Bác sĩ Nghiêm, anh là một người bác sĩ tốt, cảm ơn anh. Em cũng không biết báo đáp anh thế nào..." Hà Thuy Thủy cuối cùng nhớ đến mục đích đến đây, bắt đầu lót đường nói.

Mọi người đều ở trong phòng làm việc, Trương Thiên Kỳ lại thích nói giỡn, nghe vậy thì nói: "Bác sĩ Nghiêm của em còn là một người cô đơn đấy, em giới thiệu cho cậu ta một cô bạn gái xinh đẹp thì coi như đã báo đáp lớn rồi nha."

Hà Thu Thủy nghe vậy thì chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Được nha, chờ em gặp lại cô giáo sẽ hỏi giúp anh."

Nghiêm Tinh Hà bất đắc dĩ than một tiếng, giận trách: "Em đừng nghe bác sĩ Trương nói hưu nói vượn."

Hà Thu Thủy mím môi gật đầu, sau đó lấy búp bê đất nặng nhỏ trong túi áo khoác ra đặt trên bàn, dùng giọng điệu trịnh trọng nói: "Vì không biết đưa những món khác thì anh có chịu nhận hay không nên em cũng không dám chuẩn bị, nhưng tượng nhỏ này là em tự tay làm, tặng anh. Cảm ơn anh đã điều trị cho em mấy tháng nay."

"Được, cảm ơn em." Nghiêm Tinh Hà ngẩn người, ánh mắt rơi trên tượng đất nhỏ. Là một tượng đất bác sĩ, khuôn mặt tròn tròn, mặc áo sơ mi quần tây, áo blouse rộng mở góc áo tung bay, trên cổ còn đeo ống nghe, vừa phóng khoáng lại vừa đáng yêu.

Anh chợt nhớ đến mấy ngày trước nghe được có y tá nói cô lén trưng đồ trong phòng bệnh bị chú Hà phát hiện, mắng cô rảnh rỗi tới đánh rắm, thật thú vị.

Hà Thu Thủy thấy anh nhận quà thì thở phào trong lòng, giống như hoàn thành nhiệm vụ vậy cười vô cùng vui vẻ, "Vậy em..."

"Còn có vấn đề muốn hỏi sao?" Nghiêm Tinh Hà sợ cô không nhớ kỹ việc gì nên lại hỏi một câu.

Hà Thu Thủy chớp mắt, không biết sao lại nghĩ đến vấn đề buổi sáng tranh chấp với lão Hà, bật thốt hỏi anh: "Bác sĩ Nghiêm, anh sẽ gϊếŧ gà sao?"

Đây là câu hỏi gì? Nghiêm Tinh Hà ngẩn người, "... sẽ không."

"Vì sao ạ?" Hà Thu Thủy tò mò hỏi.

Nghiêm Tinh Hà cười cười, ăn ngay nói thật, "Bởi vì anh không biết ngoại trừ cắt cổ thì còn có thể gϊếŧ thế nào."

Hà Thu Thủy nghiêng đầu, ồ một tiếng: "Nhưng mà em nhớ khoa y các anh phải thí nghiệm, từng gϊếŧ..."

Cô còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Tinh Hà đang cố nén cười ngắt lời, "Bọn anh không gϊếŧ chuột và nhỏ nhà như vậy."

Đôi mắt sáng ngời của Hà Thu Thủy tràn ngập tò mò. "... Vậy gϊếŧ thế nào ạ?"

"Tiêm không khí vào tĩnh mạch, hoặc là cầm đuôi..." Nghiêm Tinh Hà buồn cười trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghiêm túc, giơ tay làm động tác, "Nghiêng góc 45°, cắt xương cột sống, vậy là đã chết rồi."

Hà Thu Thủy cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, "Bác sĩ, bác sĩ Nghiêm... em phải, đi về... cảm ơn anh..."

Nói xong, cô gần như là chạy trối chết ra khỏi văn phòng, động tác lưu loát hơn nhiều so với lúc đến.

Lúc này trong văn phòng mới bùng nổ tiếng cười, Vương Miện vỗ bàn, "Trời mẹ của tôi, cô gái nhỏ này thật vui ha ha ha."

Đôi vai thẳng của Nghiêm Tinh Hà kiềm nén đến kịch liệt, vừa nhịn vừa cẩn thận cầm tượng bác sĩ nhỏ đặt bên máy vi tính, còn thuận tay sờ đầu.

Nhìn xem, thật đáng yêu.