Chương 11: Sao em còn chưa có thoát nạng?

《NGỌT NGÀO GỬI ĐẾN ANH - SƠN HỮU GIA HỦY》

| Edit by Tiệm cơm trong hẻm|

Chương 11: Sao em còn chưa có thoát nạng?

Bệnh viện U bướu cách nhà họ Hà rất xa, gọi xe thì cũng phải mất nửa tiếng, phải đi qua gần nửa thành phố.

Cũng không phải là Lão Hà không cho con gái đi quyên tặng tóc, mà là: "Chân con còn không có linh hoạt đã chạy ra ngoài, là không sợ chết à?"

Ông vừa nói vừa kéo khăn lau mồ hôi trên vai rơi xuống, hất lên, ông vỗ nhẹ lưng Hà Thu Thủy, khuyên nhủ: "Con không thể chờ thêm một đoạn thời gian nữa rồi đi cắt sao? Tóc con cũng đã để dài nhiều năm vậy rồi, còn thiếu mười ngày nửa tháng này hay sao?"

Hà Thu Thủy lắc đầu: "Không thể múa nữa nên không cần để tóc dài đâu ạ, hơn nữa trời sắp nóng rồi, tóc dài nóng sắp chết rồi, cắt xong lại từ từ nuôi dài ạ."

Hơn nữa, cô đã nhịn mấy tháng không đi đâu rồi, thực sự là lông toàn thân sắp như dài rồi, cô vô cùng cần thiết đi mở mang kiến thức xem thử thế giới bên ngoài như thế nào.

Thế là không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Lão Hà mà gọi xe, trực tiếp đi đến bệnh viện U bướu.

Trên đường đi đến bệnh viện, bác tài biết được cô đến bệnh viện quyên tặng tóc còn khen cô có tấm lòng nhân hậu.

Bệnh viện U bướu rất lớn, tiệm cắt tóc ở trong một tòa nhà nhỏ gần bên cạnh bệnh viện, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, không có ai ra vào, từ cửa thủy tinh nhìn vào chỉ thấy một người đàn ông cao ráo mặc tạp dề đang tạo kiểu tóc cho tóc giả.

Thật ra Hà Thu Thủy đã lần nữa đi đường bình thường không cần nạng rồi, nhưng lúc ra ngoài vẫn mang theo nạng đơn vì sợ có lúc sẽ đi không ổn, cô đổi nạng sang tay khác rồi đẩy cửa kính, "Chào ngài..."

Người đàn ông ngẩng đầu lên, thấy cô vào thì quan sát cô một lát rồi nói: "Có nhu cầu gì thì cứ xem nhé."

Hà Thu Thủy nói thầm trong lòng, chẳng lẽ nhìn tôi rất giống là đến mua tóc giả sao. Cô sờ mặt, nhỏ giọng nói: "Cái kia... có phải chỗ các anh có cắt tóc không?"

Ánh mắt của người đàn ông sáng lên, "Cô đến cắt đầu (tóc) sao?"

"Cắt (đầu) tóc." Hà Thu Thủy chớp chớp mắt, thiếu chữ sao mà nghe vừa quái đản lại kinh hãi thế này.

Người đàn ông cười hì hì, từ sau quầy bên cạnh đi ra, "Đều là giống nhau, tôi chính là thợ cắt tóc, cô muốn cắt kiểu nào? Ở chỗ chúng tôi đều miễn phí!"

Hà Thu Thủy không nghĩ đến anh là thợ cắt tóc, ồ một tiếng, rồi lắc đầu, "Tôi chưa nghĩ ra, cắt đại là được, tới... tới dưới vai một chút là được."

Thật ra cô không tin tay nghề của vị Tony lão sư này lắm, dù sao cũng là cơm trưa miễn phí rất là eimmmmmmmm... hay là chờ lát nữa đi đến salon lớn chỉnh lại thôi.

Tony lão sư gật đầu, mở cảnh cửa nhỏ bên cạnh mời cô đi vào, bên trong trang trí rất đơn giản chỉ có một bộ bàn ghế cắt tóc, nhưng đồ vật trên kệ lại như rất đầy đủ, Hà Thu Thủy nhìn qua, hơi kinh ngạc.

Tony vén tay áo lên lộ ra hình xăm trên cánh tay, Hà Thu Thủy nhìn qua gương thấy hình xăm ấy thì không khỏi cảm thấy tò mò.

"Có phải cảm thấy rất lạ hay không?" Phát hiện ra ánh mắt của cô thì anh đưa cánh tay ra trước mặt cô, "Cô đoán xem đây là hình gì?"

Người này còn rất thích nói chuyện, Hà Thu Thủy cười, đoán: "... Đây là mèo?"

Mặt tròn trịa, còn có ba sợi râu, rất giống một con mèo béo mũm mĩm.

Tony lão sư liếc cô, "Em gái à, ánh mắt của em gái sao thế, đây rõ ràng là một con hổ, bên trái là Thanh Long bên phải là Bạch Hổ! Hổ! Em không thể vì nó béo mà xem nó là mèo chứ!"

Hà Thu Thủy lè lưỡi cảm thấy hơi xấu hổ, đối phương tựa như mở máy hát, nói cho cô đây là mốt lúc anh ấy học trung học, sau này người mập lên nên hình xăm cũng "mập" theo, thao thao bất tuyệt nói chuyện trước kia, mặt mày hớn hở.

Sau đó lại hỏi cô, "Em gái à, anh thấy chân em không tốt, ngã sao?"

Hạ Thu Thủy dạ, "Lúc làm việc không cẩn thận bị ngã, vừa tháo giá đỡ cố định bên ngoài không bao lâu ạ."

Tony à à, "Sao em lại không cẩn thận như vậy... anh cắt cho em kiểu tóc mối tình đầu được không? Rồi lại nhuộm cho em màu xám tro đậm, cắt xong em nhìn sẽ còn trẻ hơn bây giờ, còn làm cho mặt nhỏ nữa."

Vốn dĩ Hà Thu Thủy còn cảm thấy rất là kỳ quái, nhưng nghe được mấy chữ cuối liền hiểu được, người mập sẽ mập mặt trước tiên đúng là không có lừa người mà. ☺

"Kiểu tóc mối tình đầu là kiểu gì?" Cô nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hỏi một câu.

Tony rút một quyển sách từ ngăn kéo ra, còn rất mới, anh lật tìm đến trang có kiểu tóc anh nói, Hà Thu Thủy nhìn, là tóc đến xương quai xanh sao, cũng được ạ, vậy kiểu này đi ạ."



"Được!" Anh đưa tay lấy dụng cụ, bắt đầu làm tóc cho Hà Thu Thủy, trong lúc chờ tóc ra màu Hà Thu Thủy buồn chán nói chuyện phiếm với anh, hỏi anh sao lại nghĩ đến việc mở tiệm trong khu bệnh viện U bướu này.

Anh ấy giải thích, "Bố anh là hộ công ở đây vài chục năm, vừa lúc bệnh viện muốn cung cấp tóc giả cho bệnh nhân bị ung thư phải điều trị bằng hóa chất, ông ấy cảm thấy đây là việc tốt nên kêu anh về đây làm."

"Vậy trước kia anh làm cái gì?" Hà Thu Thủy tò mò.

"Trước kia anh làm tại một công ty tổ chức tiệc cưới ở Kinh Thành, làm nhϊếp anh. Kiếm được nhiều hơn bây giờ không phải chỉ một hai đồng, nhưng cũng mệt mỏi hơn bây giờ rất nhiều."

Hà Thu Thủy kinh ngạc, "Vậy anh là giữa đường mới đổi thành học cắt tóc sao? Thật không tệ nha."

"Bình thường bình thường." Anh cởi mở cười, rồi lại hỏi: "Trước kia em làm gì?"

"Múa ạ, là một thành viên trong đoàn múa." Hà Thu Thủy cười, trả lời, "Nhưng mà về sau không múa được nữa ạ, về nhà giúp bố em kinh doanh cửa hàng."

Thì ra là như vậy, anh cúi đầu nhìn chân Hà Thu Thủy, săn sóc không có nói tiếp vấn đề này.

Một tiếng sau tóc đã lên màu đẹp rồi, Hà Thu Thủy nằm xuống, gội đầu sấy khô, "Thế nào, nhìn xem có hài lòng hay không?"

Cô gái trong gương bây giờ đã thay đổi kiểu tóc, sợi tóc màu xám rũ xuống vừa vặn chạm vào xương quai xanh, tóc mái trước trán che đi mí mắt nhưng lại không chắn tầm nhìn, che đi cái trán trơn bóng của cô. Quả thật nhìn mặt nhỏ đi rất nhiều.

Hà Thu Thủy gật đầu, "Rất đẹp."

So với cô tưởng tượng thì đẹp hơn rất nhiều. Cắt tóc không tốn tiền nhưng nhuộm tóc thì phải tính tiền, trước khi đi cô còn thêm Wechat của Tony lão sư, "Lần sau lại đến chỗ anh cắt."

"Ok, anh thay những bệnh nhân ấy cảm ơn em." Nói vài câu, Hà Thu Thủy liền chống nạng đi ra tiệm cắt tóc.

Sắp đến giữa trưa rồi nên bên ngoài không có một bóng người, cô đi từ từ dọc theo con đường nhỏ, cô cầm ngang chiếc nạng trong tay, cố gặng dựa vào lực của hai chân mình đi về phía trước.

Không biết đi được bao lâu thì cô đi đến trước tòa nhà dành cho bệnh nhân nằm viện, bỗng nhiên nhìn thấy một người cúi đầu đi từ trong ra, sắc mặt không tốt lắm, tựa hồ có hơi nghiêm nghị.

Cô do dự một lát cuối cùng vẫn gọi người kia một tiếng, "Bác sĩ Nghiêm."

Hôm nay Nghiêm Tinh Hà lại đến bệnh viện thăm Hạ Quảng Phát, trừ ngày đầu tiên không kiềm chế được mà bộc phát tâm trạng ra ngoài thì sau này mỗi lần đến anh đều không chế tâm trạng mình rất tốt, không còn chảy một giọt nước mắt nào.

Có đôi khi Hạ Quảng Phát tỉnh dậy thấy anh đến sẽ cố gắng cười với anh, mặc dù ý cười rất yếu ớt nhưng Nghiêm Tinh Hà có thể cảm nhận được ông rất vui mừng.

Đôi lúc có thể nói chuyện được ông sẽ hỏi công việc của Nghiêm Tinh Hà, sau đó sẽ lẳng lặng gật đầu - có lẽ ông đã không con sức lực để chỉ bảo học sinh như trước nữa, hoặc cũng có lẽ ông cảm thấy anh đã làm rất tốt rồi.

Đa số thời gian là Nghiêm Tinh Hà nói, nói về những vấn đề anh gặp phải trong công việc, nói về những luận văn mới mà anh đọc, nói về những kế hoạch của công việc về đời sống sau này của anh.

Hạ Quảng Phát nghe, đôi khi sẽ gõ gõ ngón tay vào lòng bàn tay anh, Nghiêm Tinh Hà biết, đây là ông nói tốt.

Những lúc khó chịu không thể nhịn được nữa anh sẽ mượn cớ đi toilet, rồi đi đến sân thượng để gió thổi vào mặt tình làm bản thân anh tỉnh táo lại, quay đầu còn có thể cười với ông lão suy yếu trên giường bệnh.

Mỗi ngày anh và các học sinh của thầy thay ca với nhau, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở bên cạnh Hạ Quảng Phát, tính mạng của ông từng chút một trôi đi, thời gian bọn họ có thể nhìn thấy ông cũng ngày càng ít.

Hôm nay vừa đổi ca với sư huynh Dương Viễn, người vừa xin nghỉ phép từ thành phố khác vội vàng quay về. Lúc anh rời khỏi phòng bệnh vừa ra khỏi khu nội trú về nhà thì nghe thấy có người gọi anh, ngẩn người, quay đầu thì thấy là một cô gái trẻ tuổi chống nạng đơn.

Gương mặt quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ, anh suy nghĩ vài giây mới nhớ ra được đây là ai, bật thốt ra một câu: "Sao em còn chưa bỏ nạng?"

Hà Thu Thủy kinh hãi, vội giải thích: "Em không có em không có, em đã bỏ nạng rồi, nhưng mà em đi ra ngoài sợ té nên mới mang theo nạng."

Nghiêm Tinh Hà nghe vậy liền cười, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Em đến đây làm gì?"

Hà Thu Thủy lắc lắc đầu, "Em đến cắt tóc, thế nào ạ, đẹp không?"

Lúc này Nghiêm Tinh Hà mới chú ý đến cô thay đổi kiểu tóc, đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu mà anh không có lập tức nhận ra cô, "Quyên tóc sao?"

"Vâng ạ, dù sao cũng muốn cắt ngắn nên so với việc tiệm cắt tóc lấy nó đi bán để kiếm tiền thì không bằng tự bản thân em quyên tặng." Cô nhún nhún vai, lại hỏi anh: "Anh đến đây là có việc sao ạ? Hội chuẩn?"

Sắc mặt Nghiêm Tinh Hà cứng lại, vốn ý cười không nhiều ở khóe miệng cũng lập tức biến mất, anh trầm tĩnh lắc đầu, "Không phải, là thầy anh bị bệnh, anh đến thăm thầy ấy."

"... Dạ? À à, thật ngại quá, em không biết." Hà Thu Thủy sửng sốt, sau đó ngượng ngùng xin lỗi, muốn an ủi anh nhưng lại không biết nên xin lỗi như thế nào, đành phải đưa tay vuốt tóc.

Lúc cô ra cửa mang theo bình nước, đang treo ở cổ tay, cô vừa giơ tay lên bình nước cũng đánh vào mặt cô.



Nghiêm Tinh Hà nhìn cô đau nên bẹp miệng, liền vô thức giật giật khóe miệng, "... Em cẩn thận một chút."

Lần này Hà Thu Thủy càng xấu hổ, nhếch môi lúng ta lúng túng à một tiếng, rồi sóng vai đi với anh, đi đến trước một đỉnh nghỉ chân nhỏ thì Nghiêm Tinh Hà đột nhiên hỏi một câu: "Em rảnh không? Vào đấy ngồi với anh một lát?"

Anh cảm thấy trong lòng buồn bực đến luống cuống, muốn cùng ai đó trò chuyện, có lẽ có thể được an ủi hay không cũng khó mà nói được, chỉ là vì sao hết lần này đến lần khác người này là Hà Thu Thủy, thì anh cũng không thể giải thích được.

Hà Thu Thủy lại hơi sửng sốt, rồi lại gật đầu, "Được, có thể ạ."

Hai người đi vào trong đình nhỏ ngồi xuống, rồi lại trầm mặc, ánh mắt Hà Thu Thủy ân cần xẹt qua khuôn mặt quen thuộc của anh, vẫn luôn cảm thấy có chút không quen.

Một bác sĩ Nghiêm như thế này cô chưa từng gặp qua bao giờ.

Bác sĩ Nghiêm là người như thế nào? Cô nhớ lại mỗi lần trò chuyện với Nghiêm Tinh Hà, chuyên nghiệp, tỉnh táo, ôn nhu, lương thiện, hình như những từ này bỏ trên người anh đều rất thích hợp. Anh giống như là một dũng sĩ cầm kiếm vậy.

Hà Thu Thủy nhớ đến buổi tối trước hôm cô phẫu thuật ấy, cô trốn Lão Hà nhẹ nhàng hỏi Nghiêm Tinh Hà đến khám cho cô, "Bác sĩ, em có thể chết hay không?"

Cô chưa từng làm phẫu thuật, ấn tượng duy nhất của cô với bệnh viện chính là chỗ này là sẽ chết đi, giống như mẹ cô vậy, nằm trong căn phòng trắng xóa này, từng ngày suy yếu xuống rồi cuối cùng sẽ rời xa cô và Lão Hà.

Cho nên cô rất sợ, sợ mình sẽ chết đi, như vậy thì Lão Hà cũng quá thảm rồi.

Thế nhưng mà Nghiêm Tinh Hà lại cười, ôn nhu nói với cô: "Sẽ không, tình trạng của em rất tốt, mọi chỉ tiêu của cơ thể cũng rất tốt. Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện."

Quả nhiên sau đó cô không có xảy ra chuyện.

Vận may của cô có lẽ là gặp một vị bác sĩ tốt giống như anh, cho nên cô luôn cảm kích anh, đồng thời cũng rất kính trọng anh.

"Anh..." Cô nghĩ nghĩ, vẫn là lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, "Anh đừng khó chịu, thầy ấy nhất định sẽ khỏe lên thôi."

Không biết lời an ủi này có tác dụng hay không, nhưng đây là lời thật lòng của cô.

Nghiêm Tinh Hà nhẹ nhàng quay mặt sang chỗ khác, nhìn cây cối xanh tươi bên ngoài, thở dài, "Sẽ không khỏe lại, thầy ấy là ung thư gan giai đoạn cuối rồi, đây chỉ là... tháng ngày gắng gượng mà thôi."

Hà Thu Thủy hơi giật mình, không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng Nghiêm Tinh Hà tựa như tìm lại được giọng nói của bản thân vậy, tự mình nói: "Ông ấy là thầy của anh, có lẽ em đã nghe qua cái tên Hạ Quảng Phát này, anh là lứa học sinh cuối cùng..."

Anh kể lại những câu chuyện xưa kia, dùng giọng điệu tràn đầy hoài niệm xen lẫn đôi chút khổ sở, Hà Thu Thủy nghiêng đầu nhìn, nhìn kỹ anh, lẳng lặng nghe anh kể về duyên phận của mình và Hạ Quảng Phát.

Nghe đây làm cho cô nhớ lại lúc cô và Trương Tòng Chân ở cùng với nhau, cũng là như thế này, phảng phất như người thân.

"Nếu như anh biết sớm một chút là tốt rồi, như thế có thể ở bên thầy ấy nhiều một chút." Cuối cùng Nghiêm Tinh Hà thở dài, cúi mặt xuống, trên mặt anh tràn đẩy sự tự trách và thất vọng.

Hà Thu Thủy nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Bác sĩ Nghiêm, anh có biết không lúc em còn rất nhỏ đã mất mẹ, lúc ấy em cũng có ý nghĩ giống như anh như đúc."

Một cơn gió chợt thổi qua, thổi qua sợi tóc vừa cắt của cô.

Lúc này, Lão Hà và Hà Thiến đến chợ mua nguyên liệu nấu ăn, xách túi nặng nề đi đến bên cạnh xe, mở cửa bỏ đồ vào xe, thì nhìn thấy một chú (mèo) nhỏ xíu màu vàng ngồi xổm bên cạnh bánh xe.

"Chú sáu, ở đây có một con mèo con." Hà Thiên chống đầu gối cúi đầu nhìn, "Rất bẩn, có thể là mèo hoang ạ."

Lão Hà đi lên xem thử, gật đầu, "Làm thế nào đây, con đuổi nó đi sao?"

"... Thật đáng thương." Hà Thiên có chút không nỡ.

Lão Hà lúng túng, "Vậy mang về nhà nuôi? Nhưng bé chưa từng nuôi chó mèo bao giờ, cũng không thấy con bé thích."

Ông vừa nói vừa ngồi xổm xuống, duỗi tay chú mèo nhỏ màu vàng ra, nhìn thấy một cục nho nhỏ cuộn tròn trong tay mình, lại còn không ngừng run rẩy, giống như rất sợ hãi, thì trong lòng hơi do dự.

Hà Thiên gãi đầu, "Nói không chừng bé nuôi mấy ngày xong sẽ thích thì sao?"

Lúc này bé mèo nhỏ khẽ meo một tiếng, tựa như nói, các người cứ việc đưa ta về ta tự mình có bản lĩnh để ở lại.

Lão Hà nhìn đôi mắt ướt sũng của nó thì trong lòng mềm nhũn, trả lời được.