Chương 18

Hôm nay Tô Khả Lam mặc một chiếc váy ống màu đen sẫm kết hợp với áo blazer hồng, chân đi đôi giày cao gót đen 10cm như thể vừa mới từ show biểu diễn trở về.

Giang Tầm bình tĩnh liếc nhìn cô ta, cười nhạt nói: “Không có.”

Cô lại cúi đầu xuống, gửi lại gói biểu cảm:【Anh nghĩ tôi quan tâm đến đống tiền dơ bẩn của anh à.jpg】

Giang Tầm:【Đúng vậy, là tôi.jpg】

Tô Khả Lam đặt đĩa rồi ngồi xuống đối diện cô.

Giang Tầm phớt lờ cô ta, thừa dịp cúi đầu, cô gửi cho Phó Dĩ Hành một loạt gói biểu cảm khác nhau.

Giang Tầm:【Cảm ơn ông chủ.jpg】

Tô Khả Lam cầm dao nĩa lên cắt miếng bít tết, nhìn Giang Tầm ở phía đối diện. Ánh mắt vô tình rơi xuống tay Giang Tầm, động tác dừng lại, như có điều suy tư, cô ta cười hỏi: “Cô Giang, bạn trai cô đâu rồi? Sao không thấy anh ta đi cùng cô?”

Giang Tầm nhấn nút khóa màn hình, ngước mắt lên nhìn cô ta, trong mắt có chút khó hiểu.

“Cô đây là, xin hỏi cô là ai vậy? Thứ lỗi cho tôi hỏi, chúng ta có quen biết nhau sao?”

Tô Khả Lam mỉm cười: “Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là ở Truyền thông Vân Hải đấy, mới vậy mà cô Giang đã quên rồi sao?”

Giang Tầm áy náy nói: “Tôi không có ấn tượng lắm.”

“Cô có quên cũng không sao.” Tô Khả Lam khẽ cười: “Vậy thì chúng ta làm quen lại nhé. Tôi là Tô Khả Lam, giám đốc đầu tư của Đầu Tư Hạo Phong.”

Giang Tầm gật đầu với cô ta, mỉm cười lịch sự: “Cô Tô, xin chào. “

Tô Khả Lam từ tốn ăn một miếng thịt bò, sau đó hỏi: “Cô Giang đã từ chức ở Truyền thông Vân Hải, vậy cô có ý định ra ngoài khởi nghiệp không?”

Giang Tầm liếc cô ta: “Tôi cũng có ý định này.”

“Ồ.” Giọng Tô Khả Lam nhẹ nhàng, nụ cười như ẩn như hiện trên môi: “Tôi cũng đã nghe nói về cô từ Vương tổng, cảm thấy cô từ chức là một chuyện rất đáng tiếc. Cô Giang là một người thực sự có năng lực. Đôi khi tôi cũng rất ngưỡng mộ cô.”

Giọng điệu của cô ta nghe có vẻ thản nhiên, nhưng thỉnh thoảng lại chú ý tới phản ứng của Giang Tầm. Trên mặt Giang Tầm không có biểu cảm gì, ngón tay đang mải mê múa lượn trên màn hình điện thoại.

“Tuy nhiên, có năng lực cũng không có nghĩa là thích hợp để khởi nghiệp. Suy cho cùng, khởi nghiệp không phải chuyện đơn giản.” Tô Khả Lam lại giống như muốn khơi mào cuộc trò chuyện: “Tôi đã từng chứng kiến

nhiều người bốc đồng bỏ việc rồi ra ngoài khởi nghiệp.”

“Kết quả là, đâu đâu cũng vấp phải trắc trở, tiền tiết kiệm thì đã tiêu hết mà việc thì chưa thành. Ngược lại còn ôm trong mình một đống nợ nần. Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài tìm kiếm một công việc trong tuyệt vọng.”

Âm thanh thông báo của WeChat lại vang lên.

Giang Tầm liếc mắt, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng một cách tự nhiên.

Cô lại nhìn lên, mỉm cười với Tô Khả Lam: “Thật trùng hợp. Về mặt kinh doanh, đúng là tôi thiếu mọi thứ, nhưng thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.”

Tô Khả Lam giống như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, ánh mắt cô ta nhìn cô hiện lên vẻ khinh thường. Thậm chí Giang Tầm còn nhìn thấy ba chữ “chỉ bằng cô” trong mắt cô ta.

Cô ta khẽ cười một tiếng: “Cô Giang thật biết kể chuyện cười.”

Giang Tầm không thèm nói đúng sai với cô ta.

Tô Khả Lam lại liếc nhìn cô: “Vương tổng là bạn của tôi, mặc dù có một số chuyện không vui, nhưng…” Cô ta dừng một chút rồi khẽ cười.

“Cô không sợ rằng người khác sẽ biết những gì cô làm sao? “

Vương tổng là giám đốc kế hoạch của Truyền thông Vân Hải.

Chuyện liên quan đến gói biểu cảm kia sao?

Ánh mắt của Giang Tầm lướt qua Tô Khả Lam, đối diện với một ánh mắt cách đó không xa. Nhưng ngay sau đó, cô liền thu hồi ánh mắt của mình.

Giang Tầm không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi thấy Vương tổng và cô Tô cũng chẳng lo lắng về chuyện này. Thế thì tại sao cô Tô lại nghĩ tôi cần phải lo lắng?”

Tô Khả Lam giật mình.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Giang Tầm quét mắt nhìn xung quanh, nhìn tin nhắn Phó Dĩ Hành gửi tới. Một lúc sau, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.

“Dù sao thì tôi vẫn phải cảm ơn cô Tô đã nhắc nhở và hướng dẫn. Sau đây tôi cũng sẽ nói về suy nghĩ của mình.” Cô đặt di động xuống bàn, nhìn về phía Tô Khả Lam, cười nói: “Quả thật khởi nghiệp là mạo hiểm, nhưng đầu tư cũng rất rủi ro. Khởi nghiệp ít nhất cũng đốt tiền của nhà đầu tư, nhưng nhà đầu tư thì sao?”

Trước khi Tô Khả Lam trả lời, Giang Tầm nói tiếp: “Giống như cơn bão P2P hai năm trước đây (*), chỉ trong một đêm đã khiến nhiều nhà đầu tư phải mất trắng. Cũng có nhiều nhà đầu tư thất bại trong các dự án đầu tư và phá sản chỉ sau một đêm thôi đấy.”

(*) P2P đề cập đến một nền tảng cho vay ngang hàng dành cho tài chính trực tuyến, và “Thunder” là một thuật ngữ sử dụng phổ biến trong ngành P2P. Nó thường đề cập đến việc nền tảng P2P không thể trả nợ gốc và lãi cho các nhà đầu tư do khoản thanh toán quá hạn hoặc các vấn đề quản lý kém dẫn đến việc nền tảng bị tạm ngưng hoặc bị đình chỉ, thanh lý, pháp nhân bỏ trốn, mất kết nối nền tảng, phá sản và các vấn đề khác.

Nụ cười trên mặt Tô Khả Lam thu lại nửa phần: “Cô Giang vẫn còn hơi ngây thơ nhỉ. Không phải các nhà đầu tư chỉ cần viết BP (kế hoạch kinh doanh) là có thể lừa được đâu.” Cô ta nói một cách mỉa mai: “Với thái độ này, cô rất dễ chuốc họa vào thân trước mặt các nhà đầu tư đấy.”

Giang Tầm mỉm cười đáp lại: “Đương nhiên tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô Tô rằng đầu tư vào lĩnh vực kinh doanh cũng có rủi ro, vậy nên cô cũng phải cẩn thận đấy.”

Điện thoại trên bàn lại hiển thị tin nhắn WeChat mới.

“Nhưng mà, có thể lời nói của tôi hơi thừa đối với cô Tô.” Giang Tầm dời mắt khỏi màn hình, nhấp một ngụm nước, chậm rãi nói: “Cô Tô là giám đốc đầu tư, không cần phải tham gia vào quá trình đưa ra quyết sách thực tế cho các quyết định quan trọng. Vậy nên cô sẽ không cần phải chấp nhận rủi ro lớn như vậy. Nhưng cô phải cẩn thận, các công ty đầu tư liên kết với nhau như rau mơ rễ má vậy, một khi xuất hiện rủi ro trong một dự án đầu tư, họ sẽ bị cột chặt lại với nhau đấy.”

Ngực Tô Khả Lam phập phồng lên xuống, cố gắng duy trì nụ cười trên môi.

Cô ta bằng mặt không bằng lòng đáp lại: “Cô Giang, đầu tư bao hàm cả rủi ro và lợi ích. Đương nhiên tôi biết đạo lý này.”

Sau đó, cô ta thở ra một hơi thật sâu, từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thϊếp, đẩy qua: “Cô Giang, đây là danh thϊếp của tôi.”

“Rốt cuộc thì chẳng có ai dám nói trước được sẽ gặp phải rủi ro gì trên con đường khởi nghiệp. Nhưng điều đó không quan trọng, những hạng mục đầu tư mười mấy hai mươi vạn, tôi vẫn có thể làm chủ.” Tô Khả Lam dừng lại, ý tứ nói: “Nói không chừng sẽ có lúc cô cần liên hệ với tôi.”

Cô ta cười với Giang Tầm, đóng túi xách, đứng dậy rời đi.

Tô Khả Lam bước thẳng đến lối vào nhà hàng, chân mang đôi giày cao gót bước nhanh như gió.

“A!” Cô ta bước đi vội vàng, vừa ra tới cửa, đôi giày cao gót mảnh mai mất đi trọng lực, mắt cá chân bị trẹo ngã xuống đất khiến cô ta kêu lên một tiếng.

Nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến đỡ cô ta dậy: “Thưa cô, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao!” Tô Khả Lam gạt tay anh ta với vẻ khó chịu, từ trên mặt đất lúng túng đứng dậy, khập khiễng rời khỏi nhà hàng.

Nhưng tình huống này không gây được quá nhiều sự chú ý, nhà hàng nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Giang Tầm bật ra tiếng cười rất khẽ, cúi đầu tiếp tục ăn.

Sau bữa ăn, Phó Dĩ Hành cất điện thoại vào túi rồi đứng dậy. Trước khi đi, anh như vô tình nhìn qua Giang Tầm, sau đó thu hồi ánh mắt rời khỏi nhà hàng.

Giang Tầm để dĩa xuống, lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi đứng dậy.

Hai người lần lượt bước vào trong khu vực thang máy và đợi thang máy đến.

Dù đứng cạnh nhau nhưng dường như không có bất kỳ điểm giao nhau nào.

Phó Dĩ Hành cúi đầu chỉnh lại nút tay áo: “Biểu hiện của phu nhân không tồi.”

Giang Tầm khẽ giật khóe miệng, ngẩng đầu nhìn con số nhảy phía trên: “Tôi còn phải cảm ơn Phó tổng đã trực tiếp chỉ dạy đấy.”

Lúc này, phía sau có hai cô gái đi ngang qua, trên tay cầm một cái máy tính bảng đang xem gì đó.

Họ vừa đi vừa nói chuyện.

“Đây không phải cô cả của tập đoàn Giang thị sao?”

“Đúng là cô ấy rồi, không phải cô ấy đang lưu diễn ở Anh sao? Cô ấy về nước từ khi nào vậy?”

“Ngoại hình xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, còn có tình yêu, thật không hổ là bạch phú mỹ (*).”

(*) Bạch Phú Mỹ: Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). Là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.

Tiếng bàn luận mơ hồ lọt vào tai Giang Tầm.

Cô vô thức quay đầu lại, loáng thoáng nhìn thấy một đoạn video đang phát trên máy tính bảng. Ở giữa sân khấu chói lóa, có một người đang quay mặt về phía ánh đèn chơi vĩ cầm, không thấy được rõ mặt. Âm thanh của video quá nhỏ để nghe được nội dung bên trong.

Ting–

Âm thanh lanh lảnh gợi lại suy nghĩ của cô.

Thang máy đã đến.

***

Về đến phòng, Giang Tầm ngồi trên giường không nói lời nào, lấy điện thoại ra mở Weibo.

Ngay khi mở Weibo, cô đã thấy các thông cáo báo chí của thế giới —— Nghệ sĩ vĩ cầm trẻ nổi tiếng Giang Lăng xuất hiện tại dạ tiệc từ thiện “Mộng Mầm” ở thành phố B và biểu diễn bài hát do chính mình sáng tác “Những giấc mơ trẻ thơ”, cố gắng hết sức để giúp đỡ tổ chức từ thiện.

Sau khi vào phòng, điện thoại được kết nối wifi, video sẽ tự động phát.

Đó là một đoạn Giang Lăng chơi violin trong dạ tiệc từ thiện.

Giang Tầm xem video, chìm trong suy nghĩ.

“Em đang xem gì vậy?”

Giọng nói Phó Dĩ Hành vọng vào tai cô.

Giang Tầm tắt Weibo như một phản xạ có điều kiện. Khi phản ứng lại, cô đặt điện thoại sang một bên, nhìn anh hỏi: “Tại sao anh không tham gia dạ tiệc từ thiện “Mộng Mầm”?”

Phó Dĩ Hành nhướng mày: “Tại sao em lại muốn tôi tham dự buổi tiệc như vậy?”

Giang Tầm giật mình.

Phó Dĩ Hành ngồi xuống bên cạnh cô rồi đưa tay cởi cà vạt.

“Em không vui sao?”

Giang Tầm im lặng không nói, nghiêng người vươn tay ngăn cản động tác của anh.

Phó Dĩ Hành giật mình, chỉ thấy Giang Tầm ghé sát lại giúp anh cởi cà vạt.

Đôi mắt anh tối sầm lại: “Phu nhân muốn làm gì đây?”

Giang Tầm vuốt mặt anh, khóe miệng mang theo ý cười, trong mắt hiện lên một tia sáng: “Phó tổng có nhận chấp món quà cảm ơn này không?”

Phó Dĩ Hành khẽ cười, yết hầu chuyển động lên xuống, tay anh đặt trên eo cô: “Từ chối thì bất lịch sự quá.”

***

Buổi roadshow của các dự án khởi nghiệp vào ngày cuối cùng là điểm nhấn của hội thảo.

Tổng cộng có mười hai dự án tài trợ tham gia roadshow, gồm các lĩnh vực khác nhau, bao gồm cả các dự án trong lĩnh vực truyền thông.

Trong khi xem, Giang Tầm ghi chép một cách nghiêm túc, cảm thấy mình đã học hỏi được rất nhiều.

Sau buổi roadshow, sự kiện cũng đã đến lúc kết thúc.

Giang Tầm thu dọn hành lý, lên đường trở về thành phố B.

Cô đã đặt một vé máy bay buổi tối.

Giang Tầm bắt taxi đến sân bay.

Khoang hạng nhất có rất nhiều đặc quyền VIP, tách biệt với khoang phổ thông thông thường. Lối đi không đông đúc cũng không bị cản trở.

Giang Tầm xuất trình vé và lên máy bay.

“Mời cô.” Dưới sự hướng dẫn của tiếp viên hàng không, Giang Tầm thành công tìm được chỗ ngồi của mình.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người bên cạnh, cô khựng lại.

Trong khoang hạng nhất này không chỉ có Phó Dĩ Hành và trợ lý của anh, mà còn có một số CEO của các công ty khác đã gặp nhau tại hội thảo.

Phó Dĩ Hành ghé mắt nhìn cô, cười nhạt nói: “Cô Giang, thật trùng hợp.”

Quả là “trùng hợp”. Suy nghĩ của Giang Tầm trở nên lộn xộn, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

Món quà cảm ơn ngày hôm qua dường như còn quá sớm.

Thảo nào tên đàn ông thối tha Phó Dĩ Hành này lại vô cơ chuyển chỗ ngồi sang khoang hạng nhất cho cô.

Hóa ra là đã chờ ở đây.