Chương 41: Liên Ngạo, đã lâu không gặp

Những bông tuyết bắt đầu rơi xuống bao trùm cả thành phố bằng màu trắng xóa tinh khôi, báo hiệu cho một mùa đông lạnh giá.

Bông tuyết như những nàng tiên nhỏ không nhiễm chút bụi trần lạc xuống nhân gian với muôn điều mới lạ.

Trên cành cây, tuyết đọng lại rồi dần dần tan thành nước, rơi xuống mặt đất như hạt sương long lanh ban mai. Dưới mặt đất là vô số người tuyết được tạo nên bởi bàn tay của những đứa trẻ tinh nghịch và hồn nhiên.

Thời gian gần đây tập đoàn Phó Hoằng không có quá nhiều chuyện phải giải quyết. Vậy nên đôi vợ chồng trẻ có thể ở bên nhau 24/24 giờ trong suốt nửa tháng trời.

Lễ giáng sinh là ngày tụ tập của Phó Liên Ngạo và bạn bè. Cô không muốn đi theo anh để anh được tự do thoải mái hơn. Nhưng anh chồng lại không nghĩ như vậy, cứ một hai ép cô đi cùng cho bằng được. Thậm chí, anh cũng đã gọi cho Phương Miên đến.

Đến nước này thì Liễu Dung Nghiên có muốn từ chối cũng không được.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là ở khu resort cao cấp của Nhϊếp Trầm.

Lúc Phó Liên Ngạo và Liễu Dung Nghiên đến nơi thì mọi người đã tới khá đông rồi.

Khách mời hầu hết đều là bạn bè có quan hệ thân thiết, thời gian làm bạn ít nhất cũng từ năm năm trở lên.

Phó Liên Ngạo ngồi trên tầng cao nhìn xuống, cô gái của anh dù ở phương diện nào cũng đều ưu tú và xuất sắc.

Cô gái nhỏ thỉnh thoảng sẽ mím môi nở nụ cười nhẹ, gò má sẽ nâng lên tạo ra cảm giác mềm mại và dễ mến.

Nhϊếp Trầm nhìn ánh mắt si mê của anh dành cho cô vợ nhỏ. Dù không muốn cắt ngang niềm vui của anh, anh ta cũng bắt buộc phải thông báo tin tức chẳng mấy vui vẻ: "Liên Ngạo, bà ta trở về rồi."

Ánh mắt của Phó Liên Ngạo có sự biến chuyển rõ rệt, từ sự nồng nhiệt và yêu thương sang lạnh nhạt, thờ ơ.

Anh trầm mặc một hồi rồi thản nhiên đáp: "Vậy sao?"

Cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Nhϊếp Trầm cười lạnh, thư thư gác chân lên mặt bàn, tựa người vào sofa, lấy bật lựa ra châm một điếu thuốc.

"Cậu ta cũng về nước." Nhϊếp Trầm cẩn thận nhắc nhở: "Cậu nên cử người bảo vệ em dâu đi. Sắp tới sẽ có một trận bão đấy."

Dù cho Liễu Dung Nghiên có thông minh tài giỏi bao nhiêu thì cũng chỉ là một cô gái. Nhà họ Liễu hòa thuận, yêu thương nhau chừng nào thì ở gia tộc thiên về chính trị và kinh tế như nhà họ Phó lại càng rắc rối và phức tạp bây nhiêu.

Nói đến Liễu Dung Nghiên, sắc mặt anh trở nên thâm trầm và tăm tối. Nhưng cũng rất nhanh đã bình thản tựa mặt hồ không gợn sóng.

"Tôi sẽ bảo vệ tốt cô ấy."

Đây là lời hứa xuất phát từ cả trái tim và lý trí của anh. Trái tim là bởi nó yêu cô, còn lý trí là vì cô là người vợ trên giấy tờ của anh.

Giả sử anh không yêu cô thì vẫn sẽ tận lực làm mọi thứ để bảo vệ cô gái nhỏ. Kết hôn với anh đã là sự thiệt thòi cho cô. Bé con phải sống trong sự thù địch và căm tức của những thành viên trong gia đình anh.

Quá thiệt thòi rồi!

Con ngươi bình lặng sâu thẳm không thấy đáy lướt qua vẻ mặt của Phó Liên Ngạo. Nhϊếp Trầm hờ hững nói: "Nếu cần tôi sẽ cho thuộc hạ giúp. Các tổ chức sát thủ ở đất nước này và cả các nước láng giềng đều có khả năng đã trở thành tay sai của bà ta rồi."

Mà Phó Liên Ngạo đã rời khỏi giới nhiều năm nay, căn bản không biết được sự thối nát và rẻ rúng trong giới trong mấy năm gần đây.

Phó Liên Ngạo chăm chú nhìn vào dòng chuyển động của dung dịch vang đỏ trong ly rượu.

"Nếu chúng dám thì tôi cũng không ngại cho chúng biết thế nào là quyền lực thật sự đâu."

Bầu không khí ở đây thật sự rất nặng nề, khuôn mặt của hai vị lão đại không mấy thoải mái và hưởng thụ. Ngược lại hình như đang suy tính điều gì.

Từ phía hàng lang vang lên tiếng giày cao gót của nữ. Một thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mặt họ. Cô gái kia mỉm cười, son môi đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng.

Giọng nói mềm mại, hiền hòa vang lên lộ ra sự thân thiết đặc biệt: "Liên Ngạo, đã lâu không gặp!"