【Chúc mừng bạn đã tham gia vào hệ thống xuyên không giúp người giúp mình!】
Cả người cảm nhận được sức lực gần như tụt đáy, hít thở vô cùng nặng mí mắt dính chặt lấy nhau, văng vẳng bên tay là thanh âm máy móc lập đi lập lại câu nói chào mừng gì đó.
Lục Yên Viên lúc nãy đứng trên sân thượng của trường thì bị người khác đến đẩy xuống, còn chưa kịp nhìn mặt kẻ đó là ai. Đến thời khắc trút hơi thở cuối cùng còn nghe thấy giọng điệu kia, dường như đang chờ đợi cái chết này vậy.
【Bắt đầu truyền tải…】
Luồn ký ức của người nào đó ập vào đầu Lục Yên Viên, sau khi tiếp nhận luồn ký ức đó cô tức đến nổi phải dùng hết sức để mở mắt ra nhìn.
【…Truyền tải thành công!】
Đập vào cô mắt là bàn tay trắng nhạt của vị nào đó, tiếng khóc âm ĩ thê lương lâu lâu lại nấc lên.
“Lục Yên! Lục Yên, ta không dám, con mau tỉnh lại đi mà.”
Lục Yên còn tự hỏi người nào gọi tên mình mà thiếu ngay phần quan trọng vậy? Cô lập tức nhớ đến cái ký ức lẫn lộn ban nãy, cơ thể cũng trở nên bất động.
Chẳng lẽ cô bất tỉnh rồi được đưa đến chỗ những thầy cúng đang làm phép hay sao? Tiếng khóc, ngay cả người vừa gọi tên chẳng có chất giọng nào quen thuộc, nó lại giống với ba mẹ trong ký ức của cái người tên Lục Yên hơn.
【Cơ thể ở thế giới cũ được xác nhận đã chết vào 9h25’- 18/03/2030.】
【Hoàn thành tất cả nhiệm vụ hệ thống đưa ra để nhận được cơ hội tái sinh】
Mơ thôi, là mơ thôi lý nào lại chết dễ dàng như vậy? Lục Yên nhắm tịt mắt tự nhủ với mình.
【CƠ – HỘI – TÁI – SINH】
Lục Yên bậc dậy đôi mắt đảo quanh dường như muốn tìm kiếm bóng dáng của ai đó, rồi chậm rãi nhìn hai cái con người khóc lúc từ nãy đến giờ.
Chất giọng khàn đặc, cất tiếng gọi: “Ba, mẹ… Con con vẫn còn sống!”
Lục Yên là đứa con gái duy nhất của Lục Tinh Tinh và Ngạn Xuân, từ nhỏ được quản giáo nghiêm khắc cô cười không được hở răng, ăn không được phát ra tiếng động, kiểm soát bạn bè và tất cả hoạt động thường ngày.
Lục Gia có tiếng trong nước nên cẩn trọng là thế, bên ngoài có đối thủ dòm ngó bên trong nội bộ tranh đấu, từ trong ký ức của Lục Yên cô nhìn thấy được đầy rẫy âm mưu của kẻ quyền thế.
Sở dĩ Lục Yên nằm bất động trên giường là vì bị kẻ khác hại giống như cô, xém chút nữa ông bà Lục phải tổ chức đám tang cho đứa con gái này rồi.
Lại nói Lục Yên chỉ là một cô gái ngây thơ không biết bản thân đang sống giữa bầy sói.
“Tốt, thật sự tốt quá rồi!” Ngạn Xuân mắt ầng ậng nước thiếu chút nữa đã nhảy lên tung hô.
Lục Tinh Tinh ghì chặt đôi bàn tay đang run rẩy, ông ta mà không do dự đã trở thành kẻ gϊếŧ con mình.
“Con khát nước.” Cổ họng như sa mạc, khát đến sắp không cần dùng đến nữa rồi.
Trải qua một tuần sống lại trong cơ thể của người khác Lục Yên thích ứng khá nhanh, gia cảnh mới có chút giống ở thế giới cũ, nhưng chỗ bản thân thuộc về không có bị gò bó như hiện tại.
Ngồi ở sảnh dùng trà như một vị tiểu thư chân chính, mặc dù vừa khỏi bệnh nhưng cô lại bị Ngạn Xuân chỉnh từ cách uống trà đến cử chỉ. Cô dựa trên ký ức cũ mà thực hành theo, ngoài mặt thì không có vấn đề, chỉ là trong lòng dâng trào cảm giác cực kỳ khó chịu.
【Nhiệm vụ: Rời khỏi nhà +5】
Vừa hay đúng ý với Lục Yên, cuộc sống gò bó quá trở nên vô cùng gượng gạo.
Cô đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng mở lời: “Cô muốn chuyển trường đến nơi khác, ba mẹ từ nay về sau đừng kiểm soát con nữa. Khi nào con muốn sẽ về lấy những thứ mình cần.”
“Không được!” Âm thanh tuy không lớn nhưng rất có trọng lượng, Lục Tinh Tinh nói.
Vốn là phản ứng thường lệ của cái cơ thể này rồi, Lục Yên đè lại nhịp tim đang đập loạn vì sợ hãi.
“Trong trường có kẻ nào bắt nạt con sao? Nói cho chúng ta nghe, còn có hung thủ đã đẩy con xuống là ai?” Ngạn Xuân vì sợ cô bị đả kích nên mấy ngày nay chưa dám mở miệng ra hỏi, loại chuyện vô nhân đạo này nhất định không thể bỏ qua.
Cô e dè lắc đầu, trong một loạt ký ức lại không nhìn thấy mặt hung thủ.
Lục Tinh Tinh hậm hực cảnh báo: “Con dẹp ngay cái ý nghĩ chuyển trường, ngôi trường đang theo học thuộc top đầu của quốc gia rồi, sẽ chẳng tìm được nơi nào tốt hơn đâu.”
Sau khi vứt lại câu đó ông ta cũng đứng dậy rời đi, một mạch đi thẳng đến thư phòng.
【Cảnh báo! Vì chưa có điểm tích lũy nếu thất bại sẽ bị trừng phạt.】
Vì cơ hội tái sinh, đánh tên hung thủ một trận hả dạ, Lục Yên cố kiềm lại nụ cười tà mị.
Bụp!
“Mẹ đừng giấu con nữa, hai người giữ con lại vì mối hôn sự được sắp đặt trước có đúng không?” Lục Yên chân thành quỳ xuống sàn nhà lạnh lão, gương mặt của kẻ bị dồn đến chân tường.
Sắc mặt của Ngạn Xuân thay đổi liên tục: “Hồ đồ, con nghe loại chuyện này từ ai?”