Tô Mặc nhìn trong túi, là một số vật dụng cho trẻ con, cô cũng không khách khí nhận lấy, những thứ này ở đây đúng là không dễ có.
Tô Mặc nói “cảm ơn anh, Lâm Cảnh”.
Lâm Cảnh ngượng ngùng rãi tóc “không có gì, không cần khách khí”.
“Để tôi bế đứa bé một chút cho” Lâm Cảnh nói rồi đưa tay ôm lấy đứa bé trong lòng Tô Mặc. Đứa bé rất dễ chịu, dù rời xa vòng tay mẹ cũng không khóc không nháo.
Tô Mặc vào nhà lấy cho Lâm Cảnh một ly nước tiện thể nói “Lâm Cảnh lát nữa anh có thể trông tiểu Trình giúp tôi một lúc được không, nếu như anh bận có thì có thể đem tiểu Trình đến chỗ dì Ngô”.
Lâm Cảnh nói “tôi không bận, tiểu Tuyết, cô muốn đi đâu sao?”.
Tô Mặc gật đầu “lát nữa tôi muốn cùng mẹ Lưu vào rừng tìm một số thuốc”.
“Được, vậy cứ để tiểu Trình cho tôi, dù sau nó cũng rất ngoan nha” Lâm Cảnh nói xong, tay lại không nhịn được xoa nắn hai má phúng phính của tiểu Trình.
Sau đó Tô Mặc thuận lợi cùng bà Lưu vào rừng tìm thuốc, một mình Lâm cảnh ở lại chăm sóc tiểu Trình.
Lâm Cảnh cũng thực sự rất yêu quý tiểu Trình, nếu được…nếu được thì hắn cũng muốn làm ba của đứa nhỏ này, hắn chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó.
Cho đứa bé uống xong sữa bột, Lâm Cảnh liền ôm nó đi vòng vòng trước nhà.
Lúc này một người đàn ông vội vàng chạy đến, không ngừng kêu “Lâm Cảnh, Lâm Cảnh”.
Lâm Cảnh liền lên tiếng “Ngô ca, có chuyện gì gấp gáp vậy”.
Ngô ca ôn định lại hơi thở nói “không phải cậu nói chiều nay muốn cùng tôi vào đất liền nữa sao? Bây giờ không xin giấy phép thì sẽ không kịp a”.
Mọi người trên hòn đảo này muốn vào đất liền đều phải có giấy phép của thủ trưởng thì mới được lên tàu.
Lâm Cảnh cũng giật mình, rồi lại nhìn đứa bé trong lòng, cũng chỉ là đến nhà của thủ trưởng, chắc là không sao, không cần phiền đến dì Ngô.
Cuối cùng, Lâm Cảnh đem đứa bé đi cùng Ngô ca đến nhà thủ trưởng, vừa vào cổng đã thấy có vài người canh gác, hôm nay nhà thủ trưởng có khách thì phải.
Lâm Cảnh đi tới cửa phòng khách nói với một hộ vệ để hắn thông báo với thủ trưởng, mà lúc này trong phòng khách, thủ trưởng Trương đang nói chuyện với Nam Thiệu Hàn thì hộ vệ vào thông báo có người tìm.
Thủ trưởng Trương e ngại nhìn Nam Thiệu Hàn, vị khách lớn còn ngồi đây sao ông dám bỏ đi làm việc khác được.
Nam Thiệu Hàn cũng không làm khó ông “nếu ngài có việc bận thì cứ làm, khi khác chúng ta lại nói tiếp” nói xong liền đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, tầm mắt vô tình rơi vào đứa bé trong lòng chàng trai trước cửa, đứa bé này…ánh mắt Nam Thiệu Hàn thoáng hoảng hốt, không nhịn được lên tiếng hỏi “đứa bé này là?”.
Lâm Cảnh còn chưa kịp lên tiếng, Ngô ca bên cạnh đã cười nói “là con cậu ấy đấy”, Ngô ca chỉ vô ý nói đùa một câu mà Lâm Cảnh lại vô ý không giải thích, mà sự vô ý này lại vô tình dập tắt sự hi vọng vừa chớm lên trong lòng Nam Thiệu Hàn, hắn không nói gì nữa, xảy bước rời đi, ánh mắt thoáng buồn bã, là con của người khác, hắn còn tưởng rằng…
Lâm Cảnh và Ngô ca cũng không quan tâm người đàn ông kia, hai người vào phòng khách tiến hành làm thủ tục lấy giấy phép xuất đảo.
Mà buổi trưa Tô Mặc về nhà không thấy Lâm Cảnh đâu, đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy quay lại, cuối cùng không nhịn được liền lén sử dụng năng lực, kể từ lần trước phát hiện ra việc này, mỗi lúc không có ai cô liền tập luyện sử dụng nó.
Ánh mắt đỏ của Tô Mặc nhìn một vòng xung quanh, thì ra là đến nhà thủ trưởng, biết được vị trí của Lâm Cảnh, Tô Mặc liền không còn lo lắng chuẩn bị thu hồi tầm mắt, lúc này lại bị một bóng lưng thu hút, rất quen thuộc, cô muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đó, ánh mắt liên tục dõi theo người đàn ông, từ ngoài hành lang cho đến khi vào phòng, cuối cùng anh cũng quay người lại, khuôn mặt cương nghị đột ngột rơi vào tầm mắt, Tô Mặc liền cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, trong đầu xuất hiện vô số hình ảnh mơ hồ Tô Mặc càng muốn nhìn rõ nó thì đầu lại càng đau hơn, cuối cùng không nhịn được ngã xuống đất, cô mơ hồ nói “anh rốt cuộc là ai?”.
Bà Lưu trong nhà nghe tiếng động liền vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tô Mặc ngã trên nền đất, bà đỡ cô dậy, lo lắng gọi “tiểu Tuyết, tiểu Tuyết, con sao thế này?”.
Tô Mặc cố gắng không nghĩ về những hình ảnh kia nữa, đầu liền bớt đau đớn, cô tựa vào lòng bà Lưu, hỗn hển nói “mẹ Lưu, hình như con nhớ ra điều gì đó”.
Bà Lưu kính ngạc hỏi “trí nhớ của con khôi phúc rồi?”.
Tô Mặc lắc đầu “chỉ là một số hình ảnh mơ hồ thôi ạ”.
Bà Lưu liền an ủi “không sao, cứ từ từ rồi nhớ, con không cần quá sức”.
Tô Mặc ôm chặt lấy bà “dạ, cảm ơn mẹ, mẹ Lưu” cô rất mang ơn bà, có lẽ gặp được bà là một sự an ủi mà ông trời dành cho cô.
Còn người đàn ông kia, có lẻ cô nên đến gặp anh ấy một lần để xác nhận.