Nam Thiệu Hàn tìm mọi cách dò tìm theo hướng dòng chảy thật xa vẫn không tìm thấy được Tô Mặc nhưng hắn không ngờ tới thân thể của Tô Mặc lại có thể trôi ngược dòng nước rồi bị dạt vào một hòn đảo.
“Bà Lưu, thế nào rồi, có còn cứu được không?” một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi hỏi.
“Cô gái này đúng là mạng lớn, bị ngâm trong nước lâu như vậy mà vẫn có thể sống sót” Lưu nói.
Người đàn ông đắn đo nói “vậy tiếp theo nên làm thế nào đây, cô ấy hình như cũng không phải người trên đảo của chúng ta” mặc dù muốn giúp cô nhưng điều kiện kinh tế của nhà hắn cũng không được tốt lắm.
Bà Lưu cười nói “được rồi, cậu về trước đi, cô gái này cứ tạm thời để lại đây” bà thầy thuốc duy nhất trên hòn đảo này, hơn nữa cũng chỉ sống một mình, lưu cô lại cũng chẳng khó khăn gì.
“Ưm…” Tô Mặc tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Bà Lưu đi lại giường đỡ cô dậy “cô gái, tỉnh rồi à?”.
“Nước, nước” Tô Mặc thều thào, bà Lưu vội chạy đi lấy nước cho cô, Tô Mặc nhận lấy ly nước uống lấy uống để, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, cô nhìn xung quanh, trong mắt là một mảnh mờ mịt.
Tô Mặc lên tiếng “đây…đây là đâu?”.
Bà Lưu trả lời “Tô là thầy thuốc trên đảo này, cô cứ gọi tôi là bà Lưu, đây là một hòn đảo cách xa thế giới bên ngoài, một người đàn vô tình thấy cô bị dạt vào bờ liền đem cô đến chỗ tôi, chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?”.
Tô Mặc suy nghĩ “tôi…tôi” đầu càng ngày càng đau nhất, trong đầu là một mảng trắng xóa.
Bà Lưu lo lắng “cô thấy sao rồi?”.
Tô Mặc hai tay ôm đầu “tôi là ai, đầu tôi đâu quá”.
Bà Lưu sửng sốt “cô không nhớ gì sao?”.
Tô Mặc lắc đầu.
Bà Lưu nói “có thể lúc rơi xuống biển, đầu của cô đã va vào đá ngầm, làm mất trí nhớ tạm thời”.
Bà Lưu thở dài “vậy tạm thời cô cứ ở chỗ tôi dưỡng thương đi, à có một việc tôi còn muốn báo cho cô, cô đang mang thai, đứa bé đã được ba tháng, vô cùng khoẻ mạnh”.
Tô Mặc trợn mắt “đứa bé…” tay vô thức sờ vào bụng mình, không biết tại sao khi nghe bà Lưu nói đứa bé vẫn khoẻ mạnh cô liền cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ trước đây cô rất yêu đứa bé trong bụng mình.
Tô Mặc nhìn bà lưu chân thành nói “cảm ơn bà Lưu”.
“Aizz, thật là một cô bé đáng thương” bà trước giờ luôn sống đơn độc một mình, nhìn Tô Mặc như vậy, tình thương trong người không khỏi dâng lên.
Tô Mặc sống với bà Lưu được bà đặt cho một cái tên là Lưu Tuyết, được bà săn sóc cẩn thận, sức khoẻ ngày càng khoẻ lại, bụng cũng ngày càng to hơn, đứa bé trong bụng rất ngoan, Lưu Tuyết mang nó chẳng cảm thấy khó chịu chút nào, cô cũng không có mấy dấu hiệu như nôn mửa.
Mỗi ngày cô theo bà Lưu vào sâu trong rừng hái thuốc, còn học được cách chăm sóc người bệnh, mà những người trên đảo cũng chấp nhận việc bà Lưu có thêm một đứa cháu gái lớn, hơn nữa Lưu Tuyết lại xinh đẹp, tính tình còn dịu dàng khiến ai nhìn cũng thích. Nói ai cũng thích đúng là không phải rồi, trên hòn đảo này vẫn có một người không thích Lưu Tuyết, đó là Trương Kỳ, trước khi Tô Mặc đến cô ta là cô gái xinh đẹp nhất nơi này hơn nữa còn là con gái của thủ trưởng ở nơi này nên được rất nhiều người theo đuổi mặc dù ở đây không có chàng trai nào vừa mắt cô ta nhưng cô ta đã quen được theo đuổi quen là tâm điểm chú ý của mọi người. Nhưng từ khi Tô Mặc xuất hiện, mọi thứ đều bị Tô Mặc cướp mất, mấy tên này cũng không ngại nuôi con cho kẻ khác sao, đúng là mắt mù hết rồi mà, kẻ mang thai một đứa con hoang như Tô Mặc mà có thể so sánh với cô ta sao.
Trương Kỳ cũng từng ngỏ ý kêu cha mình trục xuất Tô Mặc khỏi hòn đảo nhưng hiện tại Tô Mặc lại là người của thầy thuốc duy nhất ở nơi này, còn được bà lấy họ của mình để đặt cho, tương lai có thể sẽ là thầy thuốc của nơi này, họ không thể nào đuổi cô đi được, hơn nữa Tô Mặc được mọi người ở đây yêu thích như vậy, nếu như trục xuất mà không có lý do chắc chắn sẽ làm mọi người không vừa ý.
Lúc này Tô Mặc đang chăm chú lấy thuốc cho người bệnh.
“Lâm Cảnh, sao anh cứ đến lấy thuốc hoài vậy, tôi thấy thân thể của anh cũng không có bệnh a?” không hiểu sao mấy hôm nay, ngày nào Lâm Cảnh cũng chạy đến chỗ cô lấy thuốc hạ sốt.
Lâm Cảnh đột ngột bị hỏi liền đỏ mặt lắp bắp “thuốc…lấy cho…à là lấy cho dì”.
Trong đầu Tô Mặc liền nghĩ, chẳng phải Lâm Cảnh là trẻ môi côi, chỉ sống một mình sao, sao lại có một người dì? Tuy còn thắc mắc nhưng Tô Mặc vẫn nhanh nhẹn lấy thuốc cho anh.
Lâm Cảnh hơi ngượng ngùng hỏi “tiểu Tuyết, cô có vừa ý chàng trai nào trong làng không?”.
Động tác của Tô Mặc hơi dừng lại sau đó cười nói “anh nói đùa gì chứ, tôi cũng đã có thai rồi”.
Lâm Cảnh nhỏ giọng “tôi cũng không để ý a”.
Tô Mặc không nghe rõ hỏi lại “anh nói gì, tôi nghe không rõ?”.
Lâm Cảnh hoảng loạn “không…không có gì”.