Nam Thiệu Hàn lạnh giọng “nhớ? rất tốt, nhớ rõ đến nổi để tất cả lời tôi nói ngoài tai”, hắn đẩy hết tốc độ giải quyết công việc để về nhà với cô, kết quả vừa về tới đã nghe vệ sĩ báo không tìm thấy cô, hơn nữa cả Bạch Nhất cũng chẳng thấy đâu. Cho người điều tra liền biết cô cùng Bạch Nhất bày trò để trốn ra ngoài, hắn liền không kiềm được cơn giận, một đường đi thẳng đến đây.
Tô Mặc thành khẩn nói “không phải, em chỉ ra ngoài gặp mặt bạn một lúc, hơn nữa có Bạch Nhất bảo vệ, chắc chắn sẽ không xảy ra nguy hiểm”.
Bạch Nhất đứng bên cạnh trợn mắt, từ nảy giờ hắn đã cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình, thế nhưng Tô Mặc lúc sắp bị hành hình còn lôi hắn vào.
Nam Thiệu Hàn liền nhìn Bạch Nhất “cậu chắc chắn không xảy ra nguy hiểm?”.
Cả người Bạch Nhất liền run rẩy, nhanh chóng nhận lỗi “chủ nhân, thuộc hạ sai rồi”.
Nam Thiệu Hàn lạnh lùng nói “trở về gặp Bạch Phong nhận hình phạt”.
Bạch Nhất đáp “vâng”, tai hoạ ập đến có tránh cũng không khỏi a.
Tô Mặc lên tiếng “Hàn, không phải lỗi của Bạch Nhất, là do em uy hϊếp cậu ấy”.
Nam Thiệu Hàn nói “còn tư cách xin giùm người khác, chính em cũng phải chịu phạt. Tại sao lại lừa vệ sĩ trốn đi mà không báo với tôi?”
“Nói với anh rồi, em còn được đi sao?” Tô Mặc tỏ vẻ không còn cách nào khác. Nam Thiệu Hàn im lặng, đúng thật là nếu Tô Mặc nói, hắn chắc chắn không cho phép cô ra ngoài.
Thấy Nam Thiệu Hàn hơi dịu xuống, Tô Mặc liền bắt đầu xông lên"Hàn, bỏ qua lần này được không, sẽ không có lần sau nữa".
Nam Thiệu Hàn vẫn im lặng, Tô Mặc liền sử dụng chiêu lợi hại nhất “Hàn, em mệt rồi, chúng ta về nhà được không?”, nói xong còn giả bộ mềm yếu tựa vào lòng hắn.
Nam Thiệu Hàn hơi thở ra “không có lần sau”, Tô Mặc đúng là do ông trời phái xuống để chèn ép hắn mà, hắn không thể nào đủ cứng rắn để trách mắn cô được.
Tô Mặc vui vẻ đáp “được”, sau đó chào tạm biệt với Lý Nhã rồi rời đi.
Một giây trước còn mang trọng tội trong người, một giây sau liền được miễn tội, Bạch Nhất liền nhận ra được một chân lý sống còn, có thể đắc tội ai kể cả chủ nhân, chỉ cần không đắc tội với Tô Mặc thì hắn chắc chắn sẽ sống sót. Cũng vì suy nghĩ này mà về sau Bạch Nhất liền trở thành một tên nịnh thần trung thành cho Tô Mặc.
___________________________________________
Sau khi tạm biệt Tô Mặc thì Lý Nhã cũng quay lại nơi làm nhiệm vụ của mình, hiện tại cô đang làm vệ sĩ cho một người đàn ông mà cô vô tình giúp đỡ anh ta, ừm nói là vệ sĩ thôi thì cũng không đúng, quan hệ của bọn họ hình như thân mật hơn một chút.
“Em đi đâu?” Lý Nhã vừa bước vào đã gặp ngay một người đàn ông ngồi trên ghế, không hiểu sao vừa thấy anh Lý Nhã liền đỏ mặt.
Lý Nhã thoải mái nói “tôi ra ngoài gặp một người bạn”.
Người đàn ông liền tức giận “đừng quên thân phận hiện tại của em là gì, ai cho phép em tự do đi ra ngoài” rõ ràng kế hoạch của hắn đã sắp thành công thế nhưng giữa đường lại bị cô phá hoại.
“Tôi nhớ rồi” đột nhiên bị lớn tiếng còn bị khinh thường là vệ sĩ, Lý Nhã không khỏi xìu xuống, người này đúng là xấu xa, lần trước còn…còn cái kia với cô, bây giờ lại lớn tiếng với cô.
Nhìn Lý Nhã như vậy người đàn ông liền khó chịu, nghiến răng đặt ly rượu xuống nói “đến đây”.
Lý Nhã không cam tâm đi đến, nhìn động tác chậm chạp của cô, người đàn ông tức giận đưa tay kéo một cái cả người cô liền ngồi trên đùi anh.
Người đàn ông lên tiếng “em ủy khuất cái gì, tôi đối xử còn không tốt với em sao?”. Hắn còn chưa đủ nhân từ với cô sao, trước giờ kẻ ngáng chân hắn đều không có kết cục tốt, duy nhất chỉ có cô làm hỏng kế hoạch hắn nhưng lại không bị gì, ngược lại hắn còn phải dỗ cô.
Lý Nhã lên giọng “tôi có thể ủy khuất sao, dù sao thân phận của tôi cũng chỉ là một vệ sĩ”.
Người đàn ông trợn mắt “em…chết tiệt” nói rồi một tay vịn gáy Lý Nhã, môi bắt lấy môi cô điên cuồng hôn. Lý Nhã chỉ có thể bị động, đầu lưỡi bị anh lôi kéo đến tê dại, một lát sau cả người Lý Nhã liền mềm mại không còn sức lực tựa vào lòng người đàn ông. Người đàn ông thả môi cô ra hỏi “hết tức giận?”. Lý Nhã chẳng còn sức lực nào để trả lời anh, cô nhích người ra đều chỉnh lại hô hấp, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cổ, quần áo cũng trở nên xốc xếch. Nhìn một cảnh như vậy ánh mắt người đàn ông liền tối lại.
Anh kề sát tai cô “chỗ kia còn đau không?”.
Lý Nhã trợn mắt, giãy dụa “không muốn”.
Người đàn ông liền nở nụ cười “không muốn? thân thể em hình như rất tốt”.
Lý Nhã la lên “người đàn ông xấu xa, tôi không muốn làm cùng anh”.
Người đàn ông liền tức giận “không làm cùng tôi? em còn muốn làm cùng người khác”.
Lý Nhã lập tức sợ hãi “không…không có”.
“Rất tốt” nói xong người đàn ông liền bế Lý Nhã hướng đến phòng ngủ.
Lý Nhã liền la lên “Phương Hạo, thả tôi xuống, tôi không muốn làm”.
Phương Hạo mĩm cười nói “không do em quyến định”.