Trong khi Bạch Nhất tung nắm đấm đến, Tô Mặc vẫn đứng yên nắm đấm càng lúc càng gần, cho đến khi cảm nhận được sức gió của nắm đấm, cô nhẹ nhàng dơ tay phải lên chỉ trong chớp mắt bắt được nắm đấm của Bạch Nhất, Bạch Nhất cảm thấy kinh ngạc, cánh tay bị cô nắm đến không thể động đậy được. Đến khi hắn vừa cảm nhận cánh tay được thả lỏng thì mặt của hắn phải chịu một sức lực cực lớn từ cú đấm của Tô Mặc khiến hắn phải lùi về sau vài bước, chưa kịp trụ vững bản thân thì lại cảm nhận được một cú đấm nữa xông tới, hắn vội vàng kêu lên: “Tôi thua” lúc này Tô Mặc nhẹ nhàng thu cú đấm chỉ còn cách mặt hắn 1cm lại.
Bạch Phong đứng nhìn trận đánh chỉ diễn ra trong hai phút này, trong lòng vô cùng khϊếp sợ, người trước giờ khiến Bạch Nhất nhận thua chỉ có chủ nhân, nay lại nhận thua dưới tay một cô gái mảnh mai. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn cô gái bận vest trắng, lúc nhìn thấy Tô Mặc nhẹ nhàng bắt được nắm đấm của Bạch Nhất hắn cứ nghĩ là do Bạch Nhất không dùng hết lực nhưng khi cô dùng tay trái tung nắm đấm có thể khiến Bạch Nhất lùi bước, cánh tay đó phải có sức lực cỡ nào mới có thể đẩy lùi được Bạch Nhất, nghĩ thôi cũng thấy mẹ nó thật dọa người mà.
“Chuyện gì?” Lúc này Nam Thiệu Hàn và tổng thống John vừa đi ra khỏi cửa nhìn thấy Bạch Nhất và Tô Mặc đứng đằng xa ánh mắt hắn không khỏi lạnh xuống. Lúc này tổng thống John cũng vội vàng hỏi Tô Mặc: “Tô Mặc, xảy ra chuyện gì rồi?”. Không đợi Tô Mặc trả lời Bạch Phong đã mỉm cười nói: “Không có gì đâu tổng thống John, hai người họ chỉ giao lưu một chút” . Nghe Bạch Phong nói vậy tổng thống John nhẹ nhàng thở ra.
“Được rồi, đi thôi” Nam Thiệu Hàn lạnh giọng rồi sải bước đi về chiếc xe Cadillac, Bạch Phong và Bạch Nhất cũng vội vàng đi theo anh. Nhìn bóng dáng người đàn ông dần khuất xa, Tô Mặc thầm tiếc nuối, người đẹp đi rồi a.
_____________________________________________
Trong xe Cadillac không khí vô cùng ngộp ngạt, vừa lên xe Bạch Phong đã vội vàng báo cáo chuyện lúc nảy: “Chủ nhân, Bạch Nhất đã đấu với vệ sĩ Tô”. Nam Thiệu Hàn nhìn khuông mặt hơi sưng của Bạch Nhất: “Cậu thua?”. Mặt Bạch Nhất hơi nhăn lại “vâng chủ nhân, cô ta là ma quỷ” mặc dù Bạch Nhất vẫn còn khó chịu nhưng vẫn phải thừa nhận thân thủ của Tô Mặc rất đáng nể. Nam Thiệu Hàn không nói gì nữa chỉ là khoé miệng hơi nhếch lên, đôi mắt thấy được tia hứng thú.
“Chủ nhân, hiện tại chúng ta đến thẳng tổ chức EN luôn ạ?” Bạch Phong hỏi. “Không, bọn chúng đã chạy đến đảo Li, bây giờ quay về toà nhà M” Nam Thiệu Hàn lạnh nhạt nói.
“Dạ” Bạch Phong trả lời, trong lòng thầm nghĩ bọn chuột này đúng là phiền mà, mới đó đã chạy đến đảo Li, giờ phải quay lại toà nhà M để lên phi cơ đuổi bắt chúng.
_____________________________________________
Trên nóc toà nhà M, “có chuyện gì xảy ra” Nam Thiệu Hàn mặt lạnh nhìn đám hộ vệ đứng đó. “Chủ nhân, phi cơ đã bị phá hỏng, người lái cũng bị gϊếŧ” một hộ vệ nhanh chóng tiến lên cung kính báo cáo tình hình với Nam Thiệu Hàn. Dù Nam Thiệu Hàn không nói gì nhưng từ người hắn toả ra một cổ khí lạnh khiến những người xung quanh như muốn đóng băng, chứng tỏ hắn đang rất tức giận.
“Mẹ nó, Bạch Phong, chúng ta liên lạc Hắc Tĩnh lái phi cơ đến đây đi” Bạch Nhất tức giận nói.
Bạch Phong không nghĩ ngợi liền đáp: “Không được, Hắc Tĩnh còn đang bàn giao vũ khí ở Trung Đông” cho dù hắn có đến cũng phải mất một thời gian. “Vậy phải làm sao?” Bạch Nhất thật không còn nghĩ ra được cách nào.
Lúc này Nam Thiệu Hàn bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng: “Liên lạc với tổng thống John, nói chúng ta cần một phi cơ đến đây ngay lập tức”. “Vâng chủ nhân” Bạch Phong đáp sau đó liên lạc với tổng thống John.
_____________________________________________
Trong phủ tổng thống, Tô Mặc nhàm chán đứng bên cạnh tổng thống John, nhiệm vụ của cô sang đây là để bảo vệ tổng thống đến Mỹ đàm phán, nhưng Nam Thiệu Hàn lại đột ngột tới đây nên nhiệm vụ của cô cũng theo đó mà bay rồi.
Tổng thống John nhìn vẻ mặt buồn chán của Tô Mặc “Tô Mặc, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi, cô có muốn tôi báo bên trung tâm vệ sĩ để cô về sớm không” Tổng thống John lên tiếng nói. Vì Nam Thiệu Hàn đến đây nên ông đã không còn nguy hiểm, bây giờ không nhất thiết phải giữ cô lại.
“Không cần đâu ạ, nhiệm vụ thời hạn là một tháng, phải thực hiện đúng mới được” Tô Mặc nghiêm túc nói, người nghe còn nghĩ cô là một người tận tâm với công việc, nhưng thực ra cô không rời đi là bởi vì cô luyến tiếc a, cô muốn được gặp lại người đàn ông kia một lần nữa.
“Được, vậy cô cứ ở lại, nếu cô cần gì hay muốn đi đâu thì nói với tôi, tôi sẽ phê duyệt” Tổng thống John mỉm cười nói, cô gái nhỏ này đúng là yêu công việc.
Cô vừa định đáp lời tổng thống John thì lúc này một hộ vệ đi vào báo cáo: "Tổng thống, bên lão đại Nam vừa liên lạc, ngài ấy nói cần một phi cơ đến toà nhà M ngay bây giờ. “Được, vậy cậu sắp xếp một người lái phi cơ đến cho anh ta đi” tổng thống John sản khoái đáp ứng. Nghe được tổng thống đáp ứng, người hộ vệ hơi lo lắng: “Nhưng mà tổng thống, chẳng phải lúc nảy ngài nói không còn sang Mỹ, hiện tại không cần phi công, nên đã cho tất cả đi huấn luyện, hiện tại trong phủ chúng ta không còn người nào biết lái phi cơ hết ạ”. Nghe lời của hộ vệ tổng thống John cũng chợt sửng sốt, không có phi công vậy ai đi bây giờ, ông không thể không đáp ứng Nam Thiệu Hàn được.
“Tổng thống, để tôi đi được không?”