Chương 28 như một tên cầm thú

Tay của Tô Mặc cũng luồn vào trong vuốt ve cơ bụng của Nam Thiệu Hàn khiến cơ bắp của hắn căng cứng. Lưỡi của Nam Thiệu Hàn đùa bỡn một bên nụ hoa của cô, hết **** *** rồi gặm cắn, bên ngực còn lại cũng bị hắn nhào nặn thành đủ hình dạng. Tô Mặc ngồi một tay chống trên bàn, hai chân quấn chặt eo Nam Thiệu Hàn, bên dưới liên tục cọ sát khiến vật nam tính mạnh mẽ ngẩng đầu. Một tay Tô Mặc dời xuống dưới cởi bỏ thắt lưng vuốt ve thứ to lớn nóng bỏng bên trong khiến Nam Thiệu Hàn hít sâu một hơi. Ánh mắt hắn nóng bỏng dán chặt thân thể Tô Mặc ‘roẹt’ một tiếng, quần áo trên người cô liền không cánh mà bay, Nam Thiệu Hàn dùng một tay thăm dò xuống nơi ẩm ướt của cô, ngón tay nhẹ nhàng tiến vào.

“Um” Tô Mặc rên lên một tiếng, tìm lấy môi Nam Thiệu Hàn hôn lên, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, nước bọt không kịp nuốt chảy từ khoé miệng xuống càm, rồi chạy xuống ngực tạo ra những vệt *** **. Ngón tay của Nam Thiệu Hàn cũng ra vào càng lúc càng nhanh cuối cùng Tô Mặc không chịu nỗi thét lên “A”. Cả người cô run rẩy ngã vào lòng Nam Thiệu Hàn.

Nam Thiệu Hàn cầm một chân Tô Mặc đặt lên vai mình, để vật nam tính trước nơi ẩm ướt của cô, hông nhẹ nhàng ấn xuống, cả người hắn như chìm ngập trong bể nước ấm, không khỏi thở ra sung sướиɠ “ưm”.

Tô Mặc chống tay lên bàn, cổ ngữa ra sau, cảm sự đυ.ng chạm mạnh mẽ của Nam Thiệu Hàn.

“um~~a”

“a~~Hàn…”

“Hàn…a…chậm chút…ưm”

Tiếng rên của Tô Mặc như chất kí©h thí©ɧ đối với Nam Thiệu Hàn, động tác ra vào dưới thân cũng trở nên mạnh mẽ hơn, *** **** của Tô Mặc chảy ra ướt cả hạ bộ của hắn, khiến tiếng động phát ra càng nóng bỏng bạch*bạch*bạch.

Nam Thiệu Hàn đột ngột thả chậm động tác, hắn cuối xuống, ngậm vào một bên ngực của Tô Mặc, liếʍ đến khi nó cứng lên. Tô Mặc cảm thấy cả người nóng rang, bên dưới thật khó chịu, cô không nhịn được lên tiếng “Hàn, thật khó chịu”.

Nam Thiệu Hàn không để ý đến cô, động tác ra vào từ tốn, hắn không vào hết mà chỉ vào phân nữa rồi nhẹ nhàng rút ra. Tô Mặc thấy hắn không để ý đến mình, cô nhịn không được đưa đẩy mông muốn được vào sâu hơn nữa, hành động của cô quả là trêu chọc người, ánh mắt Nam Thiệu Hàn tối lại, hắn rằng giọng “tiểu yêu tinh”. Nói rồi, phía dưới như một cái pít tông mạnh mẽ đâm vào lút cán.

Tô Mặc liền thoải mái kêu lên “ưmaa~~”

Nam Thiệu Hàn nắm chặt mông của Tô Mặc, vật nam tính đâm vào nơi ẩm ướt của cô vài chục lần sau đó hắn gầm lên, phóng tất cả tinh hoa vào sâu bên trong, Nam Thiệu Hàn đâm thêm vài cái muốn dồn tất cả vào bên trong cô, không để rơi ra giọt nào.

Nam Thiệu Hàn ôm Tô Mặc đã ngất xỉu lên, vật nam tính vẫn để bên trong cô. Đột nhiên phía dưới của Tô Mặc co rút khiến vật rắn vừa mềm xuống liền trở nên cứng rắn nóng bỏng bên trong. Nam Thiệu Hàn cắn răng ôm Tô Mặc vào nhà tắm, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, vật nam tính liên tục chọc vào nơi sâu nhất trong cô.

Vào tới nhà tắm, Nam Thiệu Hàn cắn răng rút ra để tắm rửa cho cô, nhưng vừa rút được hai phần ba lại nhịn không được mạnh mẽ đâm vào, Tô Mặc trong vô thức rêи ɾỉ “ưm”. Nam Thiệu Hàn cuối cùng vẫn không nhịn được làm thêm một lần, hắn cảm thấy bản thân như một tên cầm thú.

____________________________________________

Ba hôm sau với sự hộ tống của Hắc Tĩnh, Tô Mặc đã về lại nước Pháp, cô quay về trung tâm vệ sĩ, chỉ mới rời đi một thời gian ngắn thôi mà cứ cảm giác như đã rời xa thật lâu. Tô Mặc bước nhẹ nhàng trên hành lang, một giọng nói không dám tin vang lên “chị Mặc?”. Tô Mặc quay lại nhìn người phía sau cười. Lý Nhã phía sau hưng phấn nói “chị Mặc, cuối cùng chị cũng quay về rồi, em rất nhớ chị nha”.

Tô Mặc nói “chị vừa quay lại, muốn tìm đội trưởng một chút”.

Lý Nhã đáp “chị tìm đội trưởng sao? Anh ấy vừa ra ngoài rồi”.

Bước chân của Tô Mặc dừng lại, người này muốn chơi cô sao, kêu cô về xong lại chạy mất.

Lý Nhã lại lên tiếng “hay là chị đến phòng em đi, em có rất nhiều chuyện muốn nói với chị a”.

Tô Mặc nghĩ nghĩ rồi gật đầu, Lý Nhã liền vui vẻ dẫn Tô Mặc về phòng làm việc của mình.

Trong phòng của Lý Nhã, Tô Mặc vừa nhẹ nhàng uống trà vừa nghe Lý Nhã bên cạnh nói chuyện.

“Chị Mặc, chị còn nhớ Lục Anh không?”.

Tô Mặc gật đầu nói “có chút ấn tượng”.

Lý Nhã liền uất ức nói “chị không biết đâu, chị vừa đi không bao lâu, cô ta dựa vào một vài trò bỉ ổi đã lên vệ sĩ cấp một, em và mọi người bị cô ta chèn ép sắp không ngóc đầu dậy nổi rồi, nhưng bây giờ chị đã trở lại, chị nhất định phải thay bọn em đòi lại công bằng”.

Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng uống trà, cô cũng không trả lời, thực chất Tô Mặc không muốn rơi vào đống phiền phức này, dù sau tất cả cũng đều là vệ sĩ như nhau cả.

____________________________________________

Mọi người ủng hộ truyện ngắn mới của mình với nha “Ác hồ ly mười hai đuôi”.