Sáng sớm, Tô Mặc và Nam Thiệu Hàn đến phòng ăn thì mọi người đã có mặt đầy đủ, ba mẹ Nam, Nam Hi An, Nam Ngôn. Và một vị khách không được chào đón, Ái Lệ.
“Ai dô, trễ như này mới xuống, tối qua có phải rất lâu hay không?” Nam Hi An trêu, giọng nói vô cùng lớn, anh ta chính là cố ý cho người phụ nữ bên cạnh nghe để tức chết cô ta.
Mẹ Nam lập tức liếc nhìn Nam Hi An mắng “không nhìn xem con là địa vị gì, dám nói ra những lời này, không sợ bị người khác chê cười sao?”.
Nam Hi An tủi thân nói “còn không phải con quan tâm em trai và em dâu sao?”
Ba Nam nghiêm nghị nói “được rồi đừng nháo nữa, mau ngồi xuống ăn đi”.
Nam Thiệu Hàn và Tô Mặc liền ngồi xuống cạnh mẹ Nam, không khí trên bàn ăn cũng tạm hài hoà cho đến khi một khối thức ăn được đặt vào đĩa của Nam Thiệu Hàn.
“Hàn, món này rất ngon, anh mau nếm thử” Ái Lệ gấp một miếng thịt để vào đĩa của Nam Thiệu Hàn, dịu dàng nói.
Tay cầm đũa của mọi người đồng loạt dừng lại.
Nam Hi An tức giận nói “cô làm gì vậy? Không biết Hàn sợ bẩn sao?”.
Ái Lệ sợ hãi “Em…em…”
Mẹ Nam thở dài “Được rồi tiểu An, con bé cũng không cố ý”.
Ba Nam liền kêu người hầu “mau thay bộ bát đũa mới cho tiểu hoàng tử”.
Lúc này mọi không khí mới hơi dịu lại nhưng mọi người không khỏi nhìn Tô Mặc vẫm im lặng như không có gì nảy giờ. Người đàn ông của mình được một người phụ nữ gắp thức ăn cho, sẽ là cảm giác gì, cô không tức giận sao?
Một bộ bát đũa mới nhanh chóng được đưa lên, mọi người lại tiếp tục dùng bữa. Nam Ngôn vừa định đứng dậy rời đi nhưng anh ta thấy hành của Tô Mặc liền im lặng ngồi lại, anh ta muốn xem trò vui ăn.
Tô Mặc từ lúc Ái Lệ gắp thức ăn cho Nam Thiệu Hàn đã tức muốn bùng nổ rồi, người phụ nữ kia không có mắt sao? không nhìn thấy cô sao? Người ta đã có người yêu rồi còn cần cô ta lo lắng à, không biết xấu hổ. Mặc dù Nam Thiệu Hàn không ăn, còn thay luôn bát đũa mới nhưng cô vẫn không cảm thấy dễ chịu a. Cho nên khi bộ bát đũa mới vừa đặt xuống chỗ Nam Thiệu Hàn, Tô Mặc không nhanh không chậm gắp một miếng ớt vừa lớn vừa đỏ bỏ vào bát hắn “ngon, mau ăn”.
Mọi người lại tiếp tục cứng người đây là chuyện gì a, người hầu vừa để bát đũa xuống cũng hoảng hốt suy nghĩ bây giờ có nên đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa hay không. Ái Lệ ngồi đối diện không khỏi cười thầm, cô cũng không phải nhục nhã một mình đâu.
Mẹ Nam vội vàng lên tiếng “tiểu Mặc, tiểu Hàn nó…” không kịp nói hết câu mẹ Hàn đã nhìn thấy Nam Thiệu Hàn cầm đũa gấp miếng ớt trong bát bỏ vào miệng, từ tốn nhai rồi nuốt xuống.
Tô Mặc còn cố ý hỏi “ngon sao?”
Nam Thiệu Hàn nhàn nhạt trả lời “ừm” nói xong còn không keo kiệt gắp một miếng thịt lớn để vào bát của cô nói “em cũng ăn”.
Lúc này Tô Mặc mới vui vẻ ăn cơm, không quan tâm mọi người trên bàn vẫn đang bất động.
Ái Lệ siết chặt lòng bàn tay, lòng chán ghét Tô Mặc tăng lên cực độ, muốn bằm chết Tô Mặc vô số lần. Cô ta ngượng ngùng đứng dậy nói “Dì, con ăn no rồi, con xin phép lên phòng trước”. Thấy tình hình xấu hổ như vậy, mẹ Nam liền gật đầu với cô ta.
Ái Lệ vừa đi, không khí liền trở nên vô cùng hài hoà. Nam Hi An không nhịn được cười lớn “em dâu, em thật là trâu mà” không cần gây gỗ lớn tiếng, chỉ cần một hành động nhẹ đã có thể đánh kẻ địch bay xa. Nam Ngôn bên cạnh cũng không nhịn được kéo khoé miệng vui vẻ, người em dâu này đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta mà.
Thấy Nam Thiệu Hàn dễ dàng ăn đồ mà Tô Mặc gấp cho, mẹ Nam tò mò hỏi “tiểu Hàn, con không sợ bẩn nữa sao?”
Không đợi Nam Thiệu Hàn lên tiếng mở miệng, Nam Hi An đã ba hoa lên tiếng “mẹ, người đúng là không hiểu phong tình a, đây gọi là tình thú của tình yêu”.
“Khụ” nghe những lời này Tô Mặc không khỏi hố khan một tiếng, cô trừng mắt nhìn Nam Hi An, không hiểu sao một người như hắn lại có thể trở thành kế vị, Anh Quốc rơi vào tay hắn không biết là tốt hay xấu nữa.
Mẹ Nam trợn mắt “tình thú của tình yêu?”
Ba Nam tốt bụng giải thích cho vợ “Khụ, chính là tiểu Hàn chỉ ăn đồ tiểu Mặc gắp cho”. Ông cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ khi Tô Mặc xuất hiện mọi thứ đều đã thay đổi, một chút gì đó dịu dàng mềm mại xuất hiện trên người của Nam Thiệu Hàn.
Mẹ Nam nhìn Tô Mặc càng nhìn càng thấy cô con dâu này rất thuận mắt, không chỉ khiến con trai bà hạnh phúc mà còn có thể khiến nó giống người hơn một chút.
Tô Mặc vẫn nhẹ nhàng từ tốn dùng bữa không biết rằng mọi người đã tôn sùng cô đến cỡ nào. Mà mọi người cũng không biết đây chỉ là một phần nhỏ, sau này những tầng nguyên tắc khắc nghiệt khác của Nam Thiệu Hàn sẽ từ từ bị cô dễ dàng phá bỏ, nắm lấy hắn một cách triệt để.