Còn ba ngày nữa là thi đại học.
Ôn Lai nhìn thoáng qua phòng học cùng bảng đen tràn ngập những con số lần cuối, đeo cặp sách lên rời khỏi cửa phòng học.
“Ôn Lai, từ từ đợi tớ.” Lâm Hàm Gia chạy chậm đuổi theo, thấy cô không sao mới tăng khẩu khí: “Bóng dáng cậu cũng bi tráng quá, làm tớ sợ muốn chết.”
“Bóng dáng bi tráng?” Ôn Lai chỉ vào chính mình nói: “Cậu trông có tớ có chỗ nào bi tráng à?”
Tưởng Thuật cùng Trình Nhược từ phía sau đi tới, nghe được lời này, Tưởng Thuật cười nói: “Bộ dạng của cậu hiện tại chính là điếc không sợ súng.”
“Ặc… Tớ thực sự vẫn ổn mà.”
Lâm Hàm Gia ôm lấy cô, lại hỏi: “Cậu đã mua bút chì 2B, thước và tẩy hết chưa?’
“Chưa, tớ chuẩn bị mua đây, các cậu mua chưa?”
“Tớ mua rồi.” Lâm Hàm Gia nói.
“Tớ cũng thế.” Tưởng Thuật nói.
Ôn Lai à một tiếng, Trình Nhược mua rồi, sáng nay cô vừa thấy xong.
“Tớ chưa mua.” Trình Nhược nhìn cô nói: “Cùng đi đi.”
Không đợi Ôn Lai phản ứng, cậu đã duỗi tay ra lôi cô đi rồi.
“Trình Nhược, cậu lo lắng à?” Ôn Lai hỏi xong lại lầm bầm nói: “Cậu, thành tích tốt như vậy, hoàn toàn không cần lo lắng.”
“Tớ rất lo lắng.” Trình Nhược nhẹ giọng trả lời.
“Cậu cũng lo lắng mình thi không tốt sao?” Ôn Lai kinh ngạc: “Nhưng mà nửa năm qua, lần cậu thi kém nhất vẫn hơn người ta những năm điểm! Có gì phải lo lắng.”
Trình Nhược nhìn cô sâu sắc.
Tớ không phải lo lắng cho chính mình.
Ôn Lai nói tiếp: “Không giống tớ, lần thi tốt nhất cũng chỉ được 510 điểm, chỉ hơn so với điểm chuẩn Văn Đại năm ngoái 8 điểm mà thôi, nhỡ mà không thi đỗ tớ…”
Trình Nhược dừng bước chân lại, ngắt lời cô: “Nhất định sẽ thi đỗ.”
Ôn Lai sửng sốt, sau đó cười tươi, nhìn cậu gật gật đầu: “Được! Tớ nhất định sẽ thi đỗ Văn Đại!”
“Ừ.”
Ôn Lai nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Cái kia… Trình Nhược, tớ, tớ sắp thành niên rồi.”
Có thể quang minh chính đại yêu đương.
“Phải không?” Trình Nhược cúi đầu nhìn cô. “Tớ đã thành niên rồi.”
Ôn Lai ngây ngô cười hai tiếng, tiếp tục sóng vai đi cùng cậu.
“Tớ rẽ bên phải.”
Đến ngã tư đường, Trình Nhược lên tiếng đem suy nghĩ của cô trở lại.
“Hả? À à!” Trên mặt Ôn Lai đỏ ửng, “Trình Nhược, ngày mai tớ nhất định sẽ thi tốt.”
“Ừ.”
Ôn Lai lại đỏ mặt nói: “Cậu cúi xuống một chút, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Trình Nhược khom lưng xuống.
“Chụt!”
Cô nhanh chóng hôn một cái lên mặt Trình Nhược, sau đó bụp mặt chạy về phía đường bên phải.
Trình Nhược đút tay vào túi quần, trong mắt tràn đầy ý cười nhè nhẹ.
Hai phút sau.
Ôn Lai lại chậm chạp chạy trở về, lắp bắp nói: Tớ vừa rồi đi, ngược đường.”
Trình Nhược cười cười nhìn cô: “Như chạy giặc.”
… … … … …
“Có điểm rồi.”
Lâm Hàm Gia gửi cho cô một tin nhắn.
Ôn Lai nằm ở trên giường không nhúc nhích, cô không dám đi tra thành tích của chính mình.
“Ting!”
Lại là âm thanh báo có tin nhắn, cô mở di động ra.
Là tin nhắn của Trình Nhược.
Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Gửi cho tớ mã số và mật khẩu của cậu.”
Ôn Lai không do dự, trực tiếp nhắn lại cho cậu.
“Đi xem thành tích đi.”
Trình Nhược nhanh chóng nhắn lại.
Ôn Lai nhìn lời nhắn trên điện thoại, trong lòng càng vững tâm, đã sớm mở giao diện trên máy tính, chuẩn bị nhập mật khẩu của mình vào.
518 điểm!!!
Là điểm thi cao nhất từ trước đến nay của cô.
Ngày đó hôn là tốt! Hôn thật tốt!!
Ôn Lai vội vàng nhắn tin trả lời Trình Nhược: “Cậu được bao nhiêu điểm?”
“550 điểm.”
“Thật tốt quá!!!”
Vài ngày sau, các trường đại học đều có điểm chuẩn, Ôn Lai có chút hối hận vì đã nói ra câu “Thật tốt quá” kia.
Bởi vì năm nay nhiều người đăng kí dự thi, hầu như các trường đại học đều tăng điểm. Điểm chuẩn của Văn Đại năm nay là 495 điểm, thành tích của cô không thành vấn đề. Nhưng năm nay điểm của Hoa Đại lại đạt tới con số 536.
Trình Nhược thành công đỗ Hoa Đại, hơn nữa còn hơn tận 14 điểm.
Vẫn luôn thấy do dự, Ôn Lai quyết định nhắn cho Trình Nhược một tin nhắn vào ngày điền nguyện vọng.
“Cậu điền nguyện vọng một là gì thế?”
Không ngờ lần này Trình Nhược trực tiếp gọi điện cho cô.
“Ôn Lai.” Cô nghe thấy Trình Nhược khẽ cười: “Tớ ở Văn Đại chờ cậu.”