Editor: Song Thy
Betaer: Quỳnh
Trong hộp quà là một chiếc váy cổ chữ V màu đen, được làm bằng tơ lụa tinh tế, tạo hình và kiểu dáng chắc chắn là do nhà thiết kế nổi tiếng làm.
Bên cạnh âu phục là một đôi giày cao gót, mặt giày sáng bóng.
Từ trên xuống dưới, giá trị xa xỉ.
Để buổi tối tham dự bữa tiệc, tài xế Hoắc gia được La Quản Gia phái đi mua vài món nữ trang đã trở lại. Tuy rằng đều không phải hàng rẻ tiền, bất quá hình thức đều bình thường khá lớn, cái gì áo thun sam, quần jean, giày chơi bóng, cùng trang sức xa hoa trước mặt, hoàn toàn cách biệt một trờj một vực.
“Ở đây còn có một bộ đồ trang điểm, Gia Ý tiểu thư nếu cần, có thể dùng cho buổi yến hội.”La Quản Gia lấy hộp trang điểm ra, đưa tới trước mặt Gia Ý.
“Thật đẹp, Gia Ý tiểu thư mà mặc bộ đồ này vào, khẳng định đêm nay có thể đàn áp hết hoa thơm cỏ lạ.” Vυ" Lý cười rộ lên.
Không phải nói, chỉ giúp hắn ứng phó Tưởng Mỹ Nghi sao? Vì cái gì còn muốn cô tham gia tiệc tối?
“Hoắc thiếu đâu?”Cô liếc mắt nhìn hộp quà, hỏi.
La Quản Gia nhìn cô có vẻ không nguyện ý tham gia, nói: “Thiếu gia còn ở công ty, buổi tối mới về đây, phân phó cho chúng ta, giúp Gia Ý tiểu thư trước buổi tối phải chuẩn bị xong.”
Tuy rằng chỉ mới cùng người đàn ông kia ở chung mấy ngày, nhưng tính cách của hắn cô lại rất rõ ràng, khi đã quyết định là không có khả năng thay đổi.
Không có biện pháp, Gia Ý thở dài, chỉ có thể đi trước rồi tính sau.
Buổi tối ở Hoàng Long Sơn đến đặc biệt nhanh.
Tiệc tối được tổ chức ở bể bơi của biệt thự bên cạnh biệt thự Hoắc gia, là yến hội ngoài trời.
Màn đêm buông xuống, xung quanh bể bơi đèn pha đủ loại màu sắc cùng chiếu sáng, sáng ngời như ban ngày.
Bên cạnh bể bơi bày không ít bàn ăn, trước tiên là các món điểm tâm ngọt, sau là tôm và rượu vang đỏ, nước chanh và rượu là đồ uống.
Khách tham gia tiệc tối đều lục đυ.c đến sớm, đứng xung quanh, một nhóm uống rượu, một nhóm nói giỡn, cảnh tượng cực kỳ nhàn nhã, đến bữa tiệc đại bộ phận đều đảm nhiệm chức vị trong khu săn thú Hoàng Long Sơn của tập đoàn Hoắc thị.
Thái tử gia kiêm tổng tài Hoắc Chấn Dương khó có lần mang theo bạn bè đến khu săn thú vui chơi, theo thường lệ trước khi rời đi thường tổ chức yến hội, khao thưởng công nhân, an ủi công nhân, cho nên mọi người ai cũng cao hứng, tận tình mà thực hiện công việc của mình.
Nữ công nhân ăn mặc hoa hòe lộng lẫy tụ thành một nhóm, sắc mặt ửng hồng mà khe khẽ nói nhỏ.
Lần này Thái tử gia ở Hoàng Long Sơn mấy ngày, đêm nay tự tổ chức tiệc tối, có thể tiếp xúc gần gũi, mấy nữ công nhân trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp đều sẽ không bỏ qua cơ hội này, thỉnh thoảng hướng Hoắc Chấn Dương liếc mắt đưa tình.
Bởi vì là tiệc tối lộ thiên, Hoắc Chấn Dương ăn mặc rất tùy tính, áo sơmi màu trắng, cổ áo hở cúc, tay áo được cuốn lên đến khuỷu tay, giơ một ly Whiskey, nhẹ nhàng lay động, mặt mày ít nói ít cười, hơi hơi lộ ra chút lạnh lẽo, lại giống như một bức tượng điêu khắc tinh mỹ, làm nai con trong lòng các nữ nhân viên bắt đầu chạy loạn.
Bên cạnh là người lần trước cùng đi tới khu săn thú Tiết Cảnh Xuyên, trong nước nổi danh thần tượng mĩ nam xinh đẹp như hoa, là đề tài bàn luận của mọi học sinh nữ.
Chung quanh còn có các công tử Hào Đình thế gia ở G thị, tất cả đều khí phái bất phàm, giờ phút này đang vây quanh Hoắc Chấn Dương.
Nhóm nữ công nhân mở rộng tầm mắt, thậm chí lớn mật muốn tiến lên lôi kéo làm quen, thì nghe truyền đến tiếng kinh hô của các khách mời nam.
“Oa, này không phải là Tưởng Mỹ Nghi sao?”
“Là đại minh tinh Tưởng Mỹ Nghi? Như thế nào lại đến nơi này?”
“Thật sự, thật sự! Thật là Tưởng Mỹ Nghi, tôi là fan bự của Tưởng Mỹ Nghi, tuyệt đối sẽ không sai, chính là Tưởng Mỹ Nghi!”
………….
Âm thanh ồn ào đem toàn bộ lực hấp dẫn của buổi tiệc tối tập trung tại lối vào.
Tiết Cảnh Xuyên liếc mắt người đàn ô g bên cạnh một cái.
Hoắc Chấn Dương đã sớm đoán trước, một chút cũng không bất ngờ.
Tưởng Mỹ Nghi mặc một chiếc váy dài diễm lệ màu tím, cầm trong tay túi xách hàng hiệu, dọc theo thảm cỏ yểu điệu đi vào, ngừng ở trước mặc Hoắc Chấn Dương, môi đỏ câu lên, kiều mị mà cười: “Chấn Dương, tổ chức tiệc tối như thế nào lại không kêu em? Có phải hay không bởi vì mấy hôm trước em mắc thử vai nên không quấy rầy em? Không có việc gì, chỉ cần anh mở miệng, liền là đại sự, em cũng sẽ đến.”
Lại trước mặt mọi người, xoắn eo thon tiến lên, khoác tay lên cánh tay tinh tráng của hắn: “Tại sao lại không nói lời nào? Chẳng lẽ không chào đón em?”
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ Tưởng Mỹ Nghi cùng tổng tài có quan hệ rất thân thiết?
Tròng mắt của một đám nữ công nhân đều muốn rớt ra, nguyên lai tổng tài là hoa đã có chủ sao?
Hừ! Tưởng Mỹ Nghi có cái gì tốt, mấy năm nay, ở trên truyền hình đều là bộ dáng ung dung bạch liên hoa, kỳ thật tạp chí đều đăng tin, từ khi xuất hiện đến giờ, đều là ôm đùi cha nuôi, hơn nữa còn có cả ảnh chụp cùng ghi âm làm chứng!
Chỉ là Tưởng Mỹ Nghi muốn thì sẽ làm, vì quan hệ sau lưng cô ta rất lợi hại, một lần việc cha nuôi bị phơi bày, chỉ dùng chút thủ đoạn mà dời đúợc tầm mắt của đại chúng, sau đó ở cuộc họp báo của giả bộ khóc sướt mướt, tỏ ra đáng thương một hồi, sự tình liền bị áp xuống.
Hoắc Chấn Dương nhìn Tưởng Mỹ Nghi không mời tự đến, cũng không giận, làm động tác nhỏ không để mọi người phát hiện mà đẩy cái ôm của cô ta ra: “Đại minh tinh đến, như thế nào sẽ không chào đón đây? Bất quá phải chờ một chút mới chính thức khai tiệc.”
Tưởng Mỹ Nghi có chút vui mừng, Hoắc Chấn Dương cư nhiên không có không cao hứng, đã sớm đoán được, đồ nhà quê kia như thế nào lại là người phụ nữ của hắn? Nếu phải, hiện tại cũng chỉ sợ đã bị vứt sang một bên!
Tưởng Mỹ Nghi tâm tình rất tốt, mỉm cười: “Làm gì phải đợi? Người quan trọng nhất không phải đều tới hết rồi sao?”
Tưởng Mỹ Nghi cố ý nói lớn, làm lòng ghen ghét của các nữ công nhân xung quanh lại tăng lên.
Đây là buộc hắn ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của cô ta? Loại thủ đoạn này, chơi với mấy lão nhân nhà giàu thì còn được, còn chơi với hắn?
Hoắc Chấn Dương nở nụ cười: “Người quan trọng nhất, còn chưa tới.”
Tưởng Mỹ Nghi sửng sốt, chỉ nghe âm thanh của lão giả từ lối vào truyền đến:
“Hoắc thiếu, Gia Ý tiểu thư tới.”
Gia Ý tiểu thư? Lại là ai? Mọi người nhìn qua, thấy là La Quản Gia của biệt thự Hoàng Long Sơn, tất cả đều ngẩn ngơ.
Phía sau La Quản Gia là một cô gái trẻ tuổi xa lạ, tóc búi ở sau đầu, mặc hắc váy âu phục đặt may của Audrey Hepburn, đã ưu nhã, lại điềm tĩnh.
Cô gái trang điểm nhẹ, màu da trong trắng lộ hồng, hoàn mỹ không tì vết, môi đỏ anh đào hơi hơi nhếch lên, đồ một chút hồng nhàn nhạt, sấn đến làn da càng thêm vô cùng mịn màng, một đôi mắt tinh tú như mặt hồ, trong veo như nước, làm người xem bất quá cũng quên hô hấp.
Tưởng Mỹ Nghi xem đến ngốc, đây là…..Đồ nhà quê mấy ngày hôm trước ở biệt thự sao?
Ăn mặc đơn giản, thế nhưng làm người kinh hãi…….Nếu là vào giới nghệ sĩ, sẽ nổi tiếng như thế nào, bát cơm của mình cũng sẽ bị cô ta đoạt mất một nữa.
Nếu vừa mới tiến vào tiệc tối Tưởng Mỹ Nghi là hoa khổng tước kiêu ngạo tự mãn, hiện nay cô gái tiến vào chính là thiên sứ rớt xuống nhân gian.
“Chấn Dương, đó không phải là cô gái mà mấy hôm trước chúng ta gặp trong khu săn bắn sao?”Tiết Cảnh Xuyên thắc mắc, Hoắc Chấn Dương căn bản còn chưa có làm gì người ta chứ?
Mặt khác mấy công tử phú hào đều thấp giọng nghị luận.
Ánh mắt Hoắc Chấn Dương vẫn dừng ở trên ngưởi Gia Ý, vừa mới mấy ngày không gặp, không nghĩ tới vết trầy da cùng sẹo trên mặt cô đã sớm không có tung tích, giờ phút này đi về phía trước vài bước, đứng bên cạnh La Quản Gia, trong tầm mắt mọi người, kéo tay Gia Ý, đem cô kéo vào trong lòng ngực mình, dùng ngữ khí tuyên bố: “Người quan trọng nhất đã tới.”