Editor: Song Thy
Gia Ý vội từ trên lưng Hoắc Chấn Dương bò dậy, bởi vì gấp gáp, không cẩn thận đυ.ng vào tủ đầu giường, “Ai gia” một tiếng, xoa xoa chân.
La Quản Gia vội lớn tiếng hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy, không có việc gì chứ?”
Trên lưng Hoắc Chấn Dương không còn sức nặng của cô nữa, nhẹ nhõm thật, lại có chút nói không nên lời, mệt mỏi nói: “Không có việc gì, có chút dị ứng, vừa mới uống thuốc?”
La Quản Gia đã từng nghe bên nhà lớn Hoắc gia nói qua, thiếu gia khi còn nhỏ có một lần vô tình chạm vào đồ ăn rồi bị dị ứng, xém xíu nữa đã chết, mai mà được cấp cứu kịp thời, hiện tại lại nghe thiếu gia bị dị ứng làm sao không lo lắng: “Có cần mời bác riêng của khu săn bắn tới không, hay là tôi cùng tài xế đưa thiếu gia đi bệnh viện?”
Hoắc Chấn Dương nhíu mày: “Không cần, tôi bình thường không sao. Các người xuống lầu trước đi.”
La Quản Gia có chút không yên tâm, vẫn đứng đó không đi nói: “Thiếu gia, không bằng mở cửa, cho tôi nhìn xem thế nào.”
Tiết Cảnh Xuyên trêu ghẹo: “Chấn Dương, có phải hay không tiểu thư Gia Ý cũng ở bên trong a?”
Hoắc Chấn Dương nhớ lại một màn ở buổi tiệc, cô lau quần áo cho Tiết Cảnh Xuyên, lạnh giọng nói: “Đúng vậy, cô ấy đang thay quần áo.”
La Quản Gia không có biện pháp, đành phải mang theo đoàn người Tiết Cảnh Xuyên xuống lầu.
Gia Ý đang chuẩn bị kéo cửa đi ra ngoài, lại nghe sau lưng truyền đến âm thanh của người đàn ông: “Cô thay đổi quần áo rồi đi xuống.”
“Thật phải thay quần áo sao?” Gia Ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tuy rằng bộ váy đen xác thật có vài giọt rượu vang đỏ bắn tới.
Hoắc Chấn Dương mặc vào chiếc áo sơ mi sạch sẽ, ngón tay thon dài thong thả cài từng cúc áo, liếc mắt nhìn cái hộp trên bàn trà thủy tinh: “Bên trong còn có một bộ lễ phục, thay đi.”
Trong hộp còn một bộ lễ phục dự phòng, là chuẩn bị cho cô thay trong buổi tiệc.
“Người phụ nữ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, tham gia tiệc tối, sao có thể từ đầu đến cuối chỉ có một bộ lễ phục?” Hoắc Chấn Dương cười nhạt: “Cô không chê mất mặt, nhưng tôi lại ngại mất mặt.”
Gia Ý cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là mở nắp hộp ra, lấy quần áo, lần này là một bộ lễ phục đỏ tươi ướŧ áŧ, thực bó sát người.
Cô nhìn xung quanh phòng ngủ một chút, có ý tứ gì……Phòng toilet ở đây cư nhiên toàn là pha lê trong suốt, căn bản không có khả năng che đậy cảnh xuân.
Người đàn ông này, rất nhàm chán! Làm cái gì mà cả cái toilet lại phủ kính pha lê trong suốt.
Cô âm thầm trừng anh một cái: “Anh …….Ra ngoài trước đi.”
“Bạn gái thay quần áo, mà tôi phải đi ra ngoài? Bọn họ ở bên ngoài thấy được, sẽ nghĩ như thế nào.” Hoắc Chấn Dương cự tuyệt.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, anh đã sớm chết mấy trăm lần, Gia Ý nhịn xuống, nói: “Vậy anh quay mặt đi!”
Hoắc Chấn Dương cũng phối hợp quay mặt, nhún vai, chậm rãi quay đi.
Gia Ý nhanh tay cởi chiếc váy màu đen trên người, rồi mặc bộ lễ phục màu đỏ vào, lát sau gọi một tiếng: “Được rồi.”
Hoắc Chấn Dương quay lại, hô hấp chợt ngưng.
Nếu vừa rồi một thân lễ phục màu đen tựa như một đóa bách hợp không thể xâm phạm, hiện tại cả người một thân lửa đỏ, cô tựa như một đóa hoa hồng kiều mị.
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của người đàn ông đang nhìn mình, nên vội kéo cửa: “Đi thôi.”
Mới ra cửa, đi được vài bước, bỗng nhiên cô cảm thấy trên vai trầm xuống, trên người lại có thêm một chiếc áo khoác âu phục của đàn ông.
“Làm gì vậy?” Cô lôi kéo tây trang, người đàn ông này, cũng thật nhiều chuyện.
“Bên dưới đều là khách nam, cô không biết xấu hổ, nhưng tôi biết.” Ngữ khí Hoắc Chấn Dương lạnh lùng.
Cô cạn lời, những lời này là câu cửa miệng của anh sao, lại nhịn không được nói thầm: “Quần áo này cũng không phải tôi lựa nha.”
Ai biết cô mặc vào lại thành như vậy? Một bộ lễ phục mặc lên người cô có thể làm cho đàn ông chảy máu mũi. Hoắc Chấn Dương không nói chuyện, mặt mày lúc này có hơi tối sầm lại.
Phòng khách, mấy công tử nhà giàu thấy hai người đi xuống, vừa mới chuẩn bị cười chào hỏi, lại nhìn thấy Gia Ý, ý cười lại thêm vài phần ái muội.
Trên người cô gái khoác tây trang của đàn ông, to lớn rộng rãi, lộ ra cẳng chân cân xứng trắng nõn, bên trong tây trang lờ mờ lộ ra lễ phục gợi cảm, tăng thêm vài phần thần bí mê người.
“Chúng ôi muốn xem tiểu thư Gia Ý lên lầu đổi quần áo gì, thì ra là bộ sưu tập quý này của C, đó hẳn là của nhà thiết kế chính Jassica. Y thiết kế đẳng cấp độc nhất? Tôi tháng trước định mua cho vị hôn thê, cũng chưa tranh được, vẫn là Hoắc thiếu có bản lĩnh.”
“Xinh đẹp như vậy thì che cái gì? Quá phí phạm của trời! Ha ha ha!”
“Đúng vậy, dáng người tiểu thư Gia Ý tốt như vậy, mặc cái này nhất định rất đẹp, tại sao lại khoác áo khoác a, quá lãng phí.”
Sắc mặt Hoắc Chấn Dương lạnh đi vài phần.
Ở thương trường vị Hoắc Tổng này nổi tiếng mặt lạnh, mấy công tử thiếu gia đều đã chứng kiến qua, nhưng giờ phút này thần sắc lạnh lẽo, càng nghiêm trọng vài phần, tức khắc nuốt lời trêu ghẹo vào.
Tiết Cảnh Xuyên nhếch khóe môi, hòa giải: “Được rồi, được rồi, mấy người các người một chút ánh mắt cũng không có. Tiểu thư Gia Ý ăn mặc đẹp, cũng là để cho Hoắc thiếu thưởng thức, mau đi qua đi!”
Đoàn người cùng đi đến buổi tiệc, lại lần nữa đến trể, bởi vì giày của Gia Ý có chút không vừa chân nên Hoắc Chấn Dương đi vào trước. Mới vừa cong lưng sửa sang lại một chút, ngẩng đầu, thì thấy Tiết Cảnh Xuyên cũng không đi, đang đứng ở lối vào, híp đôi mắt đào hoa, rất hứng thú mà nhìn cô.
Áo anh ta bị rượu vang đỏ làm bẩn đã được thay ra, giờ phút này đang mặc một chiếc áo Polo giản dị, lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú.
Kỳ thật, ở tiệc tối trước đó nghe được nữ nhân viên khu săn bắn bàn luận, cô đại khái cũng biết một ít về thân phận cùng tên của Tiết Cảnh Xuyên. Lại là thần tượng nổi tiếng của giới giải trí, giá trị con người bất phàm, fan trên Weibo vượt qua ngàn vạn, không ít công ty tranh giành, hiện tại đang là người phát ngôn của tập đoàn Hoắc thị, cho nên cùng Hoắc Chấn Dương cũng xem như người quen, thường xuyên tu tập cùng một nơi.
Gia Ý nhớ rõ, ngày đó ở khu săn bắn cô vừa mới tỉnh lại xin giúp đỡ, Tiết Cảnh Xuyên so với người đàn ông họ Hoắc kia ôn nhu hơn nhiều, còn từng giúp cô nói chuyện.
Đêm nay, anh ta lại giúp mình đỡ ly rượu của Tưởng Mỹ Nghi.
Cho nên, Gia Ý đối với anh ta rất có hảo cảm, cười cười: “Tiết tiên sinh, sao không đi vào?”
Tiết Cảnh Xuyên chân dài bước tới, thần bí nói: “Vấn đề vừa rồi của tôi, cô còn chưa có trả lời tôi nha.”
“A, cái gì?” Gia Ý sửng sốt.
“Cô thật là người phụ nữ của Chấn Dương?” Tiết Cảnh Dương cau mày đẹp, cảm thấy không có khả năng, Hoắc Chấn Dương chưa bao giờ công bố bạn gái chính thức của mình ra bên ngoài nha.
“Tiết Cảnh Xuyên, lòng hiếu kì của cậu, thật sự là rất lớn.”Âm thanh lạnh lùng không vui của đàn ông từ xa mà đến gần.
Nữa ngày không thấy cô tiến vào, Hoắc Chấn Dương mới ra nhìn xem, không nghĩ tới lại thấy nha đầu này cùng Tiết Cảnh Xuyên thân mật nói chuyện, mà ngay cả tiến vào cũng quên.
Tiết Cảnh Xuyên là người nổi tiếng trong giới giải trí, lại dựa vào mặt để kiếm cơm, không biết mê hoặc bao nhiêu fan nữ, cô phỏng chừng cũng giống như những fan nữ kia đi, cũng bị mê hoặc đến xoay quanh.
Tiết Cảnh Xuyên thấy khuôn mặt Hoắc Chấn Dương lạnh lùng đi tới, lộ ra ý cười có vài phần xảo quyệt, theo lời của hắn: “Chấn Dương, tôi đúng là khá tò mò, nhịn không được mới hỏi tiểu thư Gia Ý. Các người mới biết nhau mấy ngày, thật sự ở bên nhau?”
Tiểu tử này, không chứng minh cho hắn xem, thì sống chết quấn lấy không bỏ.
Mặt Hoắc Chấn Dương không biểu tình, duỗi cánh tay ra, trong nháy mắt, đã đem Gia Ý ôm vào trong ngực.
Còn chưa chờ cô cùng Tiết Cảnh Xuyên bên cạnh phản ứng lại, anh một tay nâng mông Gia Ý lên, hơi cuối người xuống, hôn lên môi cô.
Gia Ý không kịp chống cự, đã bị anh xâm chiếm, mở to hai mắt nhìn.
Cách nơi đó vài chục bước chân, phía sau lùm cây um tùm, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cầm camera mini, ánh sáng lóe lên, đem một màn này lưu lại.