Loại triệu chứng này đã kéo dài gần một tháng, lúc mới bắt đầu, cậu luôn nghe thấy có người nói chuyện ở xung quanh cậu, nhưng luôn chỉ có âm thanh mà không có ai, cho đến một ngày, khi cậu mở cửa sổ phòng để thông gió, cậu không ngờ đó là phát hiện ra những giọng nói đó là của hai con mèo đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ trong sân.
Chuyện này nói ra đương nhiên không ai tin, bởi vậy, sau khi Mục Đồng đem tình huống của mình nói cho bác sĩ, đối phương đưa ra kết quả chẩn đoán sơ bộ là ảo giác.
Bác sĩ an ủi Mục Đồng, nói lúc trước bởi vì não cậu bị thương nghiêm trọng, tắc nghẽn máu đã ức chế hệ thần kinh nên khó tránh khỏi để lại di chứng, sau đó kê một số loại thuốc an thần yêu cầu cậu uống một thời gian.
Thuốc hôm nay còn chưa uống, Mục Đồng lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh, lúc thanh toán xong đi ra, một nam một nữ dắt chó đi dạo vừa rồi đã rời đi. Cậu từ trong ba lô tìm kiếm thuốc uống, điện thoại di động bên trong vừa vặn vang lên, ghi chú trên màn hình hiển thị là "Quý Duệ".
Lần cuối cùng cậu nói chuyện với Quý Duệ là năm năm trước.
Mục Đồng nhận điện thoại, khẩn trương "Alo" một tiếng.
Năm năm sau, giọng nói của Quý Duệ trầm hơn trước một chút, nhưng tổng thể thay đổi không lớn, cậu ấy vẫn thích gọi mình bằng biệt danh như trước.
"Đồng Đồng, bây giờ cậu đang ở đâu? Mọi người cũng sắp đến rồi."
"Tớ vừa đến trung tâm phục hồi chức năng của bệnh viện để kiểm tra, bây giờ lập tức qua đó gặp các cậu."
"Được, lát nữa gặp lại."
Hôm nay là ngày họp lớp cấp ba.
Mục Đồng gặp chuyện không may trong kỳ nghỉ hè tốt nghiệp trung học, ngày đó vừa vặn là đêm Thất Tịch, cậu và Quý Duệ hẹn nhau ra ngoài xem phim, kết quả lại gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường đến chỗ hẹn.
Theo tin tức lúc đó đưa tin, cậu là bị một con mèo hoang từ trên cây trượt chân rơi xuống đập vào đầu đẫn đến xuất huyết não, dù được đưa đến bệnh viện điều trị ngay lập tức nhưng cậu vẫn bất tỉnh và rơi vào trạng thái thực vật.
Sau đó Mục Đồng cố gắng nhớ lại, nhưng cậu lại hoàn toàn không có ký ức gì về vụ tai nạn.
Cậu cảm thấy như mình đã ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy lần nữa, cậu nhìn thấy mẹ mình đứng bên giường khóc, những người xung quanh nói với cậu rằng cậu đã hôn mê trên giường bệnh suốt 5 năm.
Thời gian trôi qua đối với Mục Đồng mà nói không có bất kỳ cảm giác thực tế nào, lúc đầu cậu còn cho rằng đây là trò đùa của mọi người, nhưng sau đó rất nhiều chuyện đều thật sự nói cho cậu biết, thế giới cậu đang ở, xác thực đã thay đổi.
Bữa tiệc được tổ chức tại phòng tiệc của khách sạn, lúc Mục Đồng đến nơi, phần lớn mọi người đều đã đến đông đủ.
"Đồng Đồng, bên này!" có một giọng nói hướng cậu hô, quay đầu nhìn lại, Quý Duệ đang đang đứng trước bàn ăn tự phục vụ cách đó không xa, hướng cậu chào hỏi.
Cậu ấy cao hơn và cơ bắp hơn trước rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú đã trải qua 5 năm giờ trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian sau khi tỉnh lại, Mục Đồng và Quý Duệ vẫn liên lạc với nhau, hôm nay lần đầu tiên ra ngoài gặp mặt, cảm xúc dâng trào không nói nên lời.
Mục Đồng theo bản năng nắm chặt hai tay, cố gắng giảm bớt căng thẳng trong lòng: "Quý Duệ, đã lâu không gặp."
Quý Duệ vô tư ôm vai cậu, vẫn giống như trước kia xưng huynh gọi đệ: "Sao cậu cứ như chưa tỉnh ngủ vậy, giọng nói mềm nhũn."
Mục Đồng mím môi, gương mặt hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ không quá nổi bật: "Bác sĩ nói mình nằm trên giường bệnh quá lâu, các chức năng của cơ thể có chút thoái hóa, hiện tại cần tiến hành huấn luyện phục hồi một lần nữa."