Hàn Lãnh Tình còn chú ý thấy, thỉnh thoảng chân thanh niên còn xuyên qua cơ thể của một người nam nhân, nhưng người nam nhân không có cảm giác, chỉ là sau khi thanh niên xuyên qua thì người nam nhân này rùng mình một chút, rồi xoa xoa chỗ vừa bị thanh niên xuyên qua.
Có cảm giác ớn lạnh ư? Hàn Lãnh Tình trong lòng trầm tư suy nghĩ.
Hiện tại suy nghĩ của Hàn Lãnh Tình rối loạn, tam quan cũng bị đứt một đường, nhưng Hàn Lãnh Tình vẫn còn có thể đặt tay lên ngực an ủi bản thân.
Có lẽ năng lực nhìn thấy linh hồn người chết, là sau khi nàng chết mới có đi.
Thanh niên thấy vẻ mặt của Hàn Lãnh Tình, cũng biết nàng cũng đã tin lời hắn, thanh niên đi lại gần Hàn Lãnh Tình, cười nói: "Như vậy nhận thức một chút, ta là Tùng Cảnh Nghi. Là một vị cảnh sát."
Hàn Lãnh Tình cũng gật đầu nói: "Ta là Hàn Lãnh Tình."
"Như vậy, ngươi nói ngươi có thể hủy bom là như thế nào?" Hàn Lãnh Tình nhỏ giọng hỏi thanh niên đang đi lại chỗ nàng.
"Ta là cảnh sát lệ thuộc với phân đội xử lý chất nổ, trước khi chết tiếp xúc với bom như cơm bữa, nên viên bom này hoàn toàn không phải là vấn đề. Chỉ là ta không thể chạm vào, cùng không có dụng cụ nếu không thì cũng đã hủy đi xong rồi." Tùng Cảnh Nghi cười giải thích.
Hai mắt Hàn Lãnh Tình sáng lên, nếu có chuyên gia ở đây thì không thể tốt hơn. Nhưng là nàng cũng không dám đυ.ng, nàng cũng không có biết về bom.
Tùng Cảnh Nghi liếc nhìn Hàn Lãnh Tình, như là có thể biết được nàng đang suy nghĩ cái gì, mà nói: "Hiện tại vẫn là chờ cảnh sát đến đi, ngươi không có kiến thức về cái này."
"Cùng với khi gỡ bom sẽ khó tránh khỏi lo sợ mà run tay đây là không được xảy ra khi gỡ bom, chưa kể loại bom này được trang bị đồng hồ chạy mà không phải đồng hồ điện tử, nó sẽ làm ngươi cảm thấy áp lực hơn."
"Khi nãy sau khi ngươi ngất, cùng với tên tội phạm đi lên gắn bom, cũng có người ẩn nấp mà báo cảnh sát trước rồi, tính thời gian thì cảnh sát sắp đến nơi."
"Được." Hàn Lãnh Tình thấp giọng gật đầu đáp. Nàng biết bản thân cũng không giúp được gì, hiện tại cũng chỉ có thể chờ cảnh sát cứu bọn họ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tùng Cảnh Nghi cũng không nói gì, hai người đều im lặng.
Trong không gian tiếng kim đồng hồ chạy càng rõ ràng hơn, theo thời gian trôi qua, không khí xung quanh càng đè nén, lo lắng trong lòng của mọi người ngày càng tăng.
"Đến rồi." Đột nhiên Tùng Cảnh Nghi tại bên cạnh trầm thấp nói, theo tiếng nói của Tùng Cảnh Nghi dứt lời, thì đoàn tàu đột nhiên thắng gấp, tất cả mọi người theo quán tính ngã về phía trước.
Hàn Lãnh Tình cũng ngã đi, may mắn bên cạnh Tùng Cảnh Nghi theo phản xạ nắm chặt cánh tay Hàn Lãnh Tình kéo lại, bất ngờ là bàn tay của Tùng Cảnh Nghi không xuyên qua người Hàn Lãnh Tình như những người khác.
Nhờ vậy, Hàn Lãnh Tình tránh được một kiếp cùng mặt đất tiếp xúc thân mật. Tùng Cảnh Nghi bất ngờ nhìn bàn tay vừa chạm lấy Hàn Lãnh Tình, không nhịn được lấy ngón tay chọc cánh tay Hàn Lãnh Tình, mới biết đó không phải là ảo giác.
Kế tiếp sau đó là tiếng súng vang lên, chốc lát sau thì có cảnh sát nhanh chóng đi vào sơ tán đám người, Hàn Lãnh Tình cùng Tùng Cảnh Nghi theo dòng người rời đi đoàn tàu.
Hàn Lãnh Tình nhìn sang bên cạnh, thấy ngược dòng đám người là cảnh sát xử lý bom đều trang bị đầy đủ thi thố phòng hộ đi đến nơi bom được đặt.
Bọn họ là đi xử lý bom, biết điều này trong lòng Hàn Lãnh Tình cầu nguyện cho các vị cảnh sát xử lý bom đều thuận lợi và an toàn.
Bởi vì Tùng Cảnh Nghi ở bên cạnh, có phổ cập khoa học cho Hàn Lãnh Tình, dù là bảo hộ thi thố đều chuẩn bị đầy đủ, nhưng một khi bom nổ mạnh, thì cũng sẽ đều là có người hi sinh chỉ là thi thể sẽ được vẹn toàn phần nào, chứ không phải nổ thành tro hoặc đầy đất là tay chân cụt.
Hàn Lãnh Tình lần đầu tiên biết đến này đó, ý thức được có lẽ ở nơi mà nàng không nhìn thấy, có người thầm lặng tranh đấu cùng tử thần, có người im lặng mà chết ở nơi không ai biết đến.
Hàn Lãnh Tình trầm mặc, im lặng đứng ở ngoài đám người, nhìn về phương hướng các cảnh sát hủy đi viên bom.
Đột nhiên, nàng cảm thấy cuộc đời kiếp trước của bản thân không phải là khó qua như vậy, nàng chỉ là nhận lại hậu quả bản thân gây ra mà thôi.
Trong lòng một chút oán hận, cùng không cam lòng đều bị tan đi, nàng thấy bản thân ti tiện vì nhìn lại cuộc đời tại góc nhìn khác, dù lý trí biết bản thân đã làm sai.
Nhưng cảm tình không thể khống chế mà sẽ xuất hiện cảm xúc mặt trái, oán giận tại sao nàng không phải là con ruột của họ, tại sao người phụ nữ kia lại xuất hiện.
Không cam lòng mọi thứ đều bị Hàn Thanh Khả giành lấy, có được những thứ vốn dĩ nàng đang có.
Nhưng hiện tại, nàng hiểu bản thân chỉ là ích kỷ mà thôi.