Chương 7

Hai người sau khi nói xong, liếc nhìn nhau cùng nhau bật cười, vang lên âm thanh vui sướиɠ đầy sức sống.

Chỉ ngồi trò chuyện trong chốc lát, sau đó tính tiền cùng nhau bắt xe đi đến công viên giải trí.

Đến nơi, hai người đi mua vé đi vào, cả ngày vui sướиɠ đi chơi những trò chơi cảm giác mạnh. Đến khi vào nhà ma, trên người Hàn Lãnh Tình treo một cái tên gọi Lê Tuyết Nhã.

Hai mắt Lê Tuyết Nhã nhắm chặt, trên tay không dám buông ra Hàn Lãnh Tình, run run rẩy rẩy đi theo sát, thỉnh thoảng nghe âm thanh bị doạ la hét lên.

Ai có thể nghĩ, bên ngoài nhìn cá tính mạnh mẽ Lê tiểu thư, lại rất sợ ma đâu.

Một ngày vui sướиɠ trôi qua, trước khi kết thúc vui chơi của hôm nay, hai người đi đến trước bánh xe quay.

Xếp hàng đến lượt hai người cùng nhau bước lên thùng xe, Lê Tuyết Nhã nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Lãnh Tình bên cạnh đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Tình Tình..." Lê Tuyết Nhã trầm thấp kêu lên Hàn Lãnh Tình.

"Hả? Làm sao vậy?" Hàn Lãnh Tình chỉ nghi hoặc đáp lại, không có quay đầu nhìn phía Lê Tuyết Nhã, nên không thấy biểu cảm trầm mặc của Lê Tuyết Nhã.

"Cậu không được che giấu bất cứ chuyện gì, có chuyện gì xảy ra cứ nói cho tớ, chúng ta là bạn thân, là người nhà." Lê Tuyết Nhã bình tĩnh nói.

Nàng không phải không nhận thấy được, bạn thân từ bé đến lớn xảy ra thay đổi dù chỉ là một điểm bé nhỏ, chưa kể thay đổi này quá lớn, hôm trước còn không có chuyện gì, nhưng hôm sau chính là biểu hiện cả người như là trải qua giữa sống chết.

Cứ như thể thay đổi một người vậy, nếu không phải những lần nàng nói về quá khứ chỉ có hai người biết, thì nàng còn nghĩ Hàn Lãnh Tình bị người giả trang.

Đồng tử Hàn Lãnh Tình co rút lại, cả người cứng đờ lại, không dám quay đầu nhìn Lê Tuyết Nhã, nàng sợ bản thân sẽ thấy ánh mắt Tuyết Nhã đựng đầy thất vọng nhìn nàng.

"Cậu... Cậu nói gì nha, đương nhiên có chuyện gì tớ sẽ nói với cậu... Chúng ta đã thoả thuận trước rồi mà." Hàn Lãnh Tình lắp bắp mà biện giải.

"..." Lê Tuyết Nhã trầm mặc nhìn biểu hiện bối rối của Hàn Lãnh Tình, sau một lát thì thở dài, tiến lại gần ôm lấy cơ thể đang run rẩy nhẹ của Hàn Lãnh Tình từ bỏ mà nói: "Nếu cậu không muốn nói tớ cũng sẽ không ép, nhưng đến khi cậu cảm thấy có thể nói, thì hãy nói với tớ, tớ sẽ chờ!"

Hàn Lãnh Tình trầm mặc, bất đắc dĩ cười gật đầu đáp ứng. Nàng biết sẽ không thể che giấu Tuyết Nhã, nhưng là luôn có chút hi vọng có thể che giấu đi sự dơ bẩn của bản thân, nhưng quả nhiên đều không thành công đâu.

Sau khi xuống bánh xe quay, hai người bắt xe trở về nhà. Từng người trải qua một đêm cùng những suy nghĩ trong đầu.

...

"Được rồi, hiện tại tớ không đi thì sẽ trễ giờ xe." Hàn Lãnh Tình cười nhẹ nhàng vỗ lưng, nói cho người đang ôm eo nàng không buông tay.

"Tình Tình..." Lê Tuyết Nhã kéo dài ngữ điệu nói: "Hay là vẫn là đừng đi a, cậu nỡ lòng nào bỏ vợ bỏ con ở quê mà rời đi nơi xa."

Hàn Lãnh Tình nụ cười trên mặt cứng đờ, trên tay lực đạo vỗ lưng của Lê Tuyết Nhã càng tăng, làm cho Lê Tuyết Nhã choáng váng dừng lại miệng phun không ra lời hay, làm mọi người xung quanh bát quái nhìn.

"Cậu làm gì làm như tớ là phụ lòng hán vậy a." Hàn Lãnh Tình bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ đầu đang cọ cọ trên vai nàng: "Tớ vẫn sẽ liên lạc với cậu mà, thỉnh thoảng có thể đi đến chỗ tớ chơi. Được rồi, tớ sắp trễ giờ xe."

Bọn họ kỳ kèo nãy giờ cũng đã hơn nửa tiếng rồi, nếu kéo nữa thì chỉ có thể chờ đợi chuyến sau a.

"Được rồi." Lê Tuyết Nhã rầu rĩ trả lời, buông tay ra, nhấc đầu khỏi hõm vai của Hàn Lãnh Tình. Cả khuôn mặt ỉu xìu như miêu miêu bị lấy mất miêu bạc hà.

Hàn Lãnh Tình buồn rầu nhìn nàng, bản thân cũng không muốn, nhưng là nàng rời đi xa nơi này là tốt nhất.

Sau này người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột kia tìm đến, cùng với Hàn Thanh Khả thì nàng cũng sẽ không cần đi theo người phụ nữ kia.

Còn Hàn Thanh Khả có thể quay trở về trong sự bảo bọc của ba mẹ ruột, người phụ nữ kia cũng sẽ lất được một phần tiền như công nuôi nấng Hàn Thanh Khả.

Và sẽ không lấy thêm được tiền nuôi nấng nàng, cũng sẽ không có những sai lầm rắc rối sau này.

Như thế sẽ tốt hơn, ba mẹ có Hàn Thanh Khả bồi bạn, bạn bè nàng thân thiết, nhưng cũng không xâm nhập như Lê Tuyết Nhã.

Nên nàng có chút luyến tiếc cùng lo lắng cho Lê Tuyết Nhã.

Hai người từ bé lớn lên cùng nhau, hơn một nửa thời gian đều là ở cùng nhau. Ở cùng ba mẹ có khi còn không lâu bằng ở cùng Lê Tuyết Nhã.

Nàng làm sao có thể không luyến tiếc cô bạn từ bé đến lớn này, nhưng đây là việc làm tốt nhất, tốt nhất là đừng có liên hệ gì với nàng, Hàn Lãnh Tình ở trong lòng lặp đi lặp lại thuyết phục bản thân.