Chương 4

Lúc này nàng cũng chỉ mới bảy tuổi, vẫn chưa có tại chỗ khóc lớn cũng do một lần bị bắt cóc nên có kinh nghiệm, nếu nàng khóc lên có thể tên bắt cóc sẽ thấy phiền toái cho dù không gϊếŧ nàng, nhưng đãi ngộ của nàng sẽ không được tốt.

Không cho ăn cơm thì còn nhẹ, nhưng kèm theo đánh đập thì nàng không chịu nổi.

"Hừ, biết điều mà im lặng." Tên bắt cóc uy hϊếp nàng xong, thì cầm lấy chiếc điện thoại của Hàn Lãnh Tình lúc trước lục soát được, gọi điện vào số điện thoại có ghi chú là "baba".

Gọi điện thoại đi, theo đó là mở loa. Đối diện rất nhanh tiếp nhận cuộc gọi, giọng người đàn ông ôn hoà vang lên: "A lô, Tình Tình gọi cho ba ba có việc gì sao?"

"Nga, con gái yêu dấu của ngươi đang trong tay bọn ta, hiện tại chuẩn bị tiền chuyển vào tài khoản, không được báo cảnh sát, nếu không ta không ngại cho ngươi nhìn thấy thi thể của con gái ngươi."

Điện thoại đối diện trầm mặc vài giây, âm thanh lạnh lẽo từ bên kia vang lên: "... Tốt, nhưng nếu con gái ta có việc gì, thì ngươi cũng đừng nghĩ có thể sống tốt."

Tên bắt cóc hừ lạnh, không để trong lòng mà nói: "Hừ, ta sẽ gửi số tiền yêu cầu cùng số tài khoản, ngươi nên thành thật mà nghe lời."

Sau khi tắt máy, hắn soạn tin nhắn sau đó gửi đi đối diện. Sau đó quay đầu, tên bắt cóc cười cười vỗ đầu Hàn Lãnh Tình, nói: "Chỉ cần ba ngươi làm theo yêu cầu, ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì bọn ta sẽ thả ngươi rời đi."

Rồi xoay người, đi lại nơi hai tên đồng loã ngồi lên trên sô pha, thảo luận sau khi phân chia số tiền này, sau đó nên đi đâu tiêu xài.

...

Tắt đi điện thoại, ông Hàn lập tức lại nói cho cảnh sát tại kế bên số thẻ ngân hàng, nhưng liên lạc với ngân hàng cần một chút thời gian.

Ông Hàn quay sang nhìn tiểu hài tử bên cạnh, mở miệng nói: "Cảm ơn con, phát hiện được Tình Tình bị bắt cóc lập tức thông báo cho chúng ta."

Lê Tuyết Nhã ngồi bên cạnh, trong mắt đồng dạng là sự lo lắng cho Hàn Lãnh Tình, lắc đầu nói: "Không có gì ạ, chỉ là vừa may cháu để quên đồ vật trong lớp, bảo tài xế quay lại trường, nên mới thấy được cặp sách của Lãnh Tình rơi ngay bãi đỗ xe. Nếu..."

Nếu nàng chịu ở lại thêm một chút với Lãnh Tình, hoặc là sớm một chút quay trở lại thì sẽ không diễn ra việc này.

Mọi người ở đây ai lại không hiểu Lê Tuyết Nhã đang nghĩ gì trong đầu, ông Hàn ôn hoà đặt tay lên đầu Lê Tuyết Nhã nói: "Không phải lỗi do con, nếu không phải con phát hiện sớm, thì chúng ta chính là người bị động, ta cũng không thể sớm báo cho cảnh sát như thế này."

"Ân." Lê Tuyết Nhã cúi đầu gật đầu như đồng ý, còn trong lòng nàng nghĩ thế nào thì cũng không ai biết được.

Rất nhanh sau đó có kết quả từ phía ngân hàng, bọn bắt cóc hiển nhiên suy sét về vấn đề của thẻ ngân hàng, kết quả điều tra biểu hiện, thẻ ngân hàng là một cái người tên là Vương Tiểu Cường xử lý.

Tư liệu ở bên trong của cảnh sát biểu hiện, Vương Nhất Hiện hiện giờ đang ở một nhà trung học cơ sở dạy học.

Có một em trai là Vương Tiểu Cường, bỏ học lúc học trung học cơ sở, sau đó vẫn luôn không có nghề nghiệp ở nhà, phỏng đoán ở trước mắt Vương Tiểu Cường là một trong những tên bắt cóc.

...

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hàn Lãnh Tình cảm thấy sàn nhà bên dưới cũng muốn do nhiệt độ cơ thể nàng làm cho ấm lên.

Thật lạnh, thật đói, thật đáng sợ...

Dù rằng nàng từng bị bắt cóc, nhưng trong trí nhớ cũng chỉ mơ hồ mà tồn tại, hiện tại nàng chính là lại một lần trực diện nỗi sợ này.

"Còn không có chuyển tiền đến à?" Một tên bắt cóc mở miệng đánh gãy không gian im lặng, hắn không kiên nhẫn nhíu mày nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.

"Quá chậm, chỉ là chuyển tiền mà lại lâu như thế. Lại chờ thêm một chút, thì ngân hàng cũng đã đóng cửa."

Cảm xúc hưng phấn ban đầu cũng trôi qua, tùy theo đó là sự bực bội và tức giận kéo đến.

Ba người đều đồng thời nhìn về phía nữ hài tử an an tĩnh tĩnh nằm trên sàn nhà, nàng là bị trói nằm nghiêng nhìn về phía bọn họ, đôi mắt đen láy thuần túy trong suốt ngập nước nhìn về phía bọn họ, như là nhìn thẳng nội tâm đầy tội ác của bọn họ.

Trong lòng Hàn Lãnh Tình còn đang suy nghĩ bản thân có được thả ra hay không, trong lòng đầy hoảng sợ mà nhớ tới ba mẹ.

Đột nhiên, Hàn Lãnh Tình vẫn chưa chú ý có một bóng đen bao phủ cả người nàng. Tên bắt cóc hung hăng cầm lấy tóc nàng kéo cả người Hàn Lãnh Tình lên.

"Con nhóc nhà ngươi, nhìn cái gì mà nhìn, thông báo cho ngươi biết, ngươi sắp chết đến nơi rồi!"

Đau quá!

Trong mắt của Hàn Lãnh Tình lộ ra sự hoảng sợ, sau khi thấy tên bắt cóc để dao tại trên cổ nàng.

Ô ô ô... Thật đáng sợ a, ba mẹ ơi cứu con.

Phanh!!!

Một tiếng vang lớn vang lên, chính là tiếng cánh cửa bị bạo lực mở ra, theo quán tính đập vào trên tường vang lên.