Đã khóc ra phát tiết đủ cảm xúc trong lòng, Hàn Lãnh Tình đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn chăm chú người phản xạ trong gương đầy xa lạ.
Đây là gương mặt chưa trải qua chuyện gì của nàng, đến sau lại nó sẽ chứa đựng sự ác ý, hiện tại bên trong thân xác này là linh hồn dù chỉ hơn một tuổi, nhưng khí chất lại trầm lắng, tỏ rõ nàng đã trải qua đầy đủ thăng trầm cuộc đời.
Hàn Lãnh Tình xa lạ nhìn gương mặt một năm trước của bản thân. Hàn Lãnh Tình bây giờ mới bình tĩnh mà suy nghĩ mọi việc.
Bởi vì nàng không biết đây chỉ là một giấc mộng, như là "đèn kéo quân" mà nàng nhìn thấy lúc sắp chết.
Hay là... Bản thân đã thực sự được sống lại.
Nghĩ như vậy, Hàn Lãnh Tình vỗ vỗ hai bên mặt cho tỉnh táo, sau đó lấy biểu hiện bình thường mà đi xuống nhà như trước.
Đi xuống dưới nhà, vẫn bình thường chào hỏi ông bà Hàn, mọi thứ đều rất bình thường, nếu như trên gương mặt của họ không có sự lo lắng và do dự, nhưng đều được cả hai người che giấu rất tốt.
Vốn dĩ, với thời gian này nguyên bản Hàn Lãnh Tình cũng không thể nhận thấy được chút cảm xúc bị che giấu tốt như thế.
Nhưng hiện tại bên trong thân thể này là nàng của một năm sau, một người gần như ti tiện, quan sát sắc mặt người khác kiếm tiền mà sống.
Trong lòng của Hàn Lãnh Tình trong lòng thở dài, cảm thấy quả nhiên như thế.
Bọn họ chính là đang do dự không biết nói cho nàng như thế nào, việc nàng không phải là con ruột của họ, và họ cũng đã tìm thấy được con ruột của mình.
Lo lắng nàng thương tâm, sợ hãi. Vì nàng chính là tiểu công chúa được nuông chiều, ngâm mình trong vại mật mang tên tình thương.
Nhưng đối mặt với tình cảm đầy nồng hậu này, Hàn Lãnh Tình chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nàng sợ bản thân sẽ phá hủy nó, nàng cảm thấy bản thân không xứng đáng để có được tình thương của họ.
Nàng... Nên trả lại tình thương này cho chủ nhân của nó.
Mà... không phải là dành người ti tiện như nàng.
Làm sao đây? Nàng muốn rời đi trả lại mọi thứ cho Hàn Thanh Khả...
Nhưng...
Nàng chính là lại tham luyến tình cảm này, cả người đều được bao trùm ôm ấp trong yêu thương.
Vẫn là... Một chút nữa thôi...
Một chút nữa thôi nhé...
Rồi sau đó... Con sẽ trả hai người về với con ruột của hai người.
Đứa con gái máu mủ ruột thịt... Chứ không phải là thứ hàng nhái như con...
Con yêu hai người rất nhiều a.
Ba mẹ...
...
Bữa cơm nhẹ nhàng trôi qua trong trầm mặc.
Do ông bà Hàn cũng có suy nghĩ trong lòng, nên cũng không chú ý được không khí trầm mặc trên bàn cơm.
Kết thúc bữa cơm, Hàn Lãnh Tình đi lên lầu trở về phòng, nàng dự định sắp xếp lại mọi thứ, chuẩn bị cho việc chuyển đi.
Dù biết những thứ này đúng ra nên không phải của nàng, nhưng Hàn Lãnh Tình nghĩ, có lẽ hai người sẽ không muốn ủy khuất đứa con gái thất lạc nhiều năm sử dụng lại đồ cũ của nàng.
Nên những thứ này, nàng có thể cầm lấy đi nhỉ...?
Hàn Lãnh Tình ôm lấy gấu bông làm bạn nàng từ bé, quà sinh nhật lúc năm tuổi của nàng, trong lòng vẫn không khống chế được mà tưởng.
Nếu... Nếu nàng là con ruột của họ thì tốt biết mấy, nàng sẽ không phải rời xa hai người...
...
Sắp xếp mọi thứ ổn thoả, Hàn Lãnh Tình nhìn quanh căn phòng.
Hiện tại nhìn như bình thường, nhưng để ý kỹ thì chỉ cần nàng xách ba lô lên nữa, là có thể lập tức rời đi.
Hàn Lãnh Tình mở cửa phòng, đi ra ngoài đến địa điểm nàng vừa hẹn gặp cô bạn thân, lúc trước do nàng mắt mù nên không nghe lời cô ấy khuyên, thành ra mọi chuyện đều là từ sự ngu xuẩn của bản thân mà ra.
Hiện tại mọi việc chưa diễn ra, nàng muốn gặp cô ấy bù đắp, dù cho có lẽ cô ấy cũng không biết rằng việc gì diễn ra.
Có lẽ còn cười mắng nàng có việc gì thì mau nói, đừng nịnh nọt cô ấy. Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Lãnh Tình hơi có chút buồn cười, nhưng khoé miệng chính là không thể cười.
Từ lúc sống lại đến hiện tại, nàng như là cả người đều phiêu phiêu, tất cả cảm xúc tiêu cực đều tràn về chiếm lấy lục phủ ngũ tạng nàng.
Thật là làm người hít thở không thông.
...
Két!
Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe đầy phong cách dừng lại bên đường, là mẫu xe mà một người nam nhân nào cũng sẽ mê mệt.
Cửa xe ghế sau mở ra, theo sau đó là một đôi chân dài bước xuống.
Thiếu nữ gương mặt đầy tinh xảo, mái tóc đen dài thẳng, gương mặt bị che đậy bởi kính râm, nhưng chỉ nhìn phần cằm thì cũng biết nhan sắc nàng sẽ không thấp.
Trang phục cũng đầy phong cách riêng đầy mạnh mẽ, nhưng không kém sự tinh tế. Trang sức trên người cũng đều là nhãn hàng nổi tiếng.
Thiếu nữ quay đầu cho tài xế trở về, sau đó đưa mắt nhìn chung quanh, như thấy được ai đó thiếu nữ cười chạy nhanh lại.
Gần đến người, nàng nhảy chồm lên ôm lấy tiếng cười thanh thúy vang lên, nói: "Thế nào, mới nghỉ lễ được một ngày, Tình Tình đây là nhớ tớ lắm sao hẹn gấp a? Lê tiểu thư ta đây có thể thương xót mà đi gặp Tình Tình."