Chương 10

Nhìn các cảnh sát trước mắt, bọn họ là những người đứng tại tiền tuyến, có thể vì dân chúng mà hi sinh bản thân.

Hàn Lãnh Tình lại một lần cảm thấy bản thân thật ti tiện. Nàng nên cảm thấy may mắn, vì từ bé đến lớn đều được nuông chiều lớn lên trong tình yêu thương.

Nàng nên cảm thấy đủ.

"Tỉnh lại a, uy, uy." Tùng Cảnh Nghi bên cạnh nghi hoặc nhìn Hàn Lãnh Tình đột nhiên đứng sững sờ, giơ tay vẫy vẫy ở trước mắt Hàn Lãnh Tình.

Hàn Lãnh Tình giật mình lại, không còn tiếp tục thất thần, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là nhìn thấy ngươi đột nhiên đứng sững người tại đó, bác sĩ bảo ngươi đi băng bó vết thương trên đầu." Tùng Cảnh Nghi nói.

Hàn Lãnh Tình nhìn lại, mới nhớ trên đầu bản thân có vết thương chạy chậm lại nơi bác sĩ đang băng bó cho những người bị thương.

...

Mặt trời dâng lên, đánh tan đêm tối.

Mọi thứ như được rót thêm sức sống bừng bừng đầy sinh cơ. Bên ngoài cửa sổ, chim chóc bay nhảy trên tán là cây, ríu rít ríu rít kêu.

Leng keng! Leng keng!...

Tiếng chuông báo thức vang lên ing ỏi, trên giường vươn ra một bàn tay mò mẫm tắt đi nó.

Hàn Lãnh Tình lăn qua lộn lại, vẫn là không cam lòng mà thức dậy đi rửa mặt thay đồng phục chuẩn bị đi đến trường tham gia khai giảng.

Hàn Lãnh Tình bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến nhà bếp làm một chút thức ăn cho buổi sáng.

"Buổi sáng tốt lành, Lãnh Tình." Tùng Cảnh Nghi bay vào từ cửa sổ, giơ tay cùng Hàn Lãnh Tình chào hỏi.

"Buổi sáng tốt lành, Cảnh Nghi tiên sinh." Hàn Lãnh Tình nuốt thức ăn trong miệng, gật đầu đáp lại Tùng Cảnh Nghi.

Từ lần sự kiện bom phạm bắt cóc cả đoàn tàu cũng đã qua một tháng, Tùng Cảnh Nghi đi theo Hàn Lãnh Tình đến đây.

Tùng Cảnh Nghi cũng bất ngờ khi hắn có thể rời đi đoàn tàu, vì vốn dĩ trước khi gặp Hàn Lãnh Tình thì dù có thử biện pháp nào thì Tùng Cảnh Nghi đều không thể đi ra khỏi đoàn tàu.

Trải qua hai người cùng nhau thí nghiệm, Tùng Cảnh Nghi có thể lấy Hàn Lãnh Tình làm trung tâm bán kính mười mét hoạt động tự do.

Tùng Cảnh Nghi cũng không ngại như thế này, vốn dĩ hắn cũng đã chết, được đi ra khỏi đoàn tàu cũng không hề tệ. Tùng Cảnh Nghi chỉ sợ là phiền toái đến Hàn Lãnh Tình thôi.

Hàn Lãnh Tình cũng không ngại, nàng còn mở lời hỏi Tùng Cảnh Nghi có cần nàng đi đến nhà của Tùng Cảnh Nghi để cho hắn có thể nhìn thấy được người nhà.

Nhưng là bị từ chối, theo lời nói của Tùng Cảnh Nghi là, hắn chưa chuẩn bị được tinh thần.

Hàn Lãnh Tình cũng không tốt mở lời hỏi tiếp, nên đành không nhắc đến việc này. Chờ đến lúc Tùng Cảnh Nghi muốn, hắn sẽ nói với nàng thôi.

"Hôm nay là khai giảng phải không?" Tùng Cảnh Nghi ngồi ghế đối diện với Hàn Lãnh Tình hỏi.

Hàn Lãnh Tình bởi vì trong miệng đang nhai thức ăn, không tiện mở miệng trả lời, nên chỉ gật đầu đáp lại.

Bữa cơm nhanh chóng trôi qua, Hàn Lãnh Tình đeo cặp sách lên vai, ra khỏi cửa khoá lại xuất phát đi đến trường.

Tùng Cảnh Nghi cũng bay nơi không xa không gần, hai người thỉnh thoảng nói vài lời.

"A, tiểu Tình đang đi đến trường sao?" Một bác gái vừa ra cửa, thấy Hàn Lãnh Tình nên hỏi.

"Dạ vâng, cháu đang đi đến trường, hôm nay là khai giảng, bác Thủy đang chuẩn bị đi chợ sao?" Hàn Lãnh Tình cười đáp lại, bác gái này ở gần nhà nàng đang ở, một tháng trước nàng mới đến đây chưa quen con đường, là nhờ bác Thủy dẫn dắt chỉ đường.

Sau đó thường thường tiếp xúc, cho nên cũng quen thuộc lên, đặc biệt là khi bác Thủy biết nàng hiện tại chỉ sống một mình, cho nên thường xuyên quan tâm giúp đỡ nàng.

"Đúng rồi, hôm nay khai giảng. Như vậy tiểu Tình cháu đi học đi, bác không chậm trễ thời gian." Bác Thủy hiền từ cười nói.

Hàn Lãnh Tình cười nói: "Dạ vâng."

Vẫy tay tạm biệt bác Thủy, Hàn Lãnh Tình quay đầu tiếp tục đi đến trường.

...

Đến trường, đứng xem bảng thông báo nhìn lớp học, theo bản đồ đi vào lớp, đặt ba lô lên trên bàn gần cửa sổ, ở đây có ánh sáng đủ tốt.

Hơi chút giống nơi mà nhân vật chính trong mỗi bộ tiểu thuyết sẽ ngồi nhỉ? Hàn Lãnh Tình trong lòng vui đùa tưởng.

Ngồi trong lớp chờ đợi thời gian làm lễ, lục tục cũng có người đến lớp, từng người lựa chọn vị trí, có kết bạn cùng đến, cũng có người đơn độc như Hàn Lãnh Tình đến lớp.

...

"Như vậy, tiếp theo mời thủ khoa năm nay..." Trên khán đài, giáo viên đang phát biểu hăng say, theo đó là một thiếu niên đứng lên, bước bên bục giảng.

Hàn Lãnh Tình nhìn thiếu niên, trong lòng cảm thán: Là thủ khoa năm nay a.

Nàng mới chuyển đến chứ không phải là tân sinh thi vào, cũng đã lớp 8 rồi.

Thiếu niên có mái tóc hơi dài chút, bị cột lại thành một nhúm tóc nhỏ sau ót, như một cái đuôi.

Thật dễ thương, Hàn Lãnh Tình trong lòng suy nghĩ này kia.

Trong buổi lễ khai giảng, Hàn Lãnh Tình toàn quá trình đều thất thần phóng không suy nghĩ, thỉnh thoảng không kiềm chế được mà che miệng lại ngáp.