Chương 80

Sau một lúc lâu, cũng không ai dám lên tiếng.

Phòng họp cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Trì Yên cho rằng Khương Dịch lừa cô, đặc biệt là sau khi anh thật sự vừa hôn cô một cái.

Cho dù cách màn hình di động, chia xa ngàn vạn dặm, Trì Yên vẫn cảm thấy tai có chút nóng, cô lại mở vòi nước ra lần nữa, vốc nước lạnh vỗ vỗ lên mặt, đợi đến khi bớt nóng, cô vừa định hỏi Khương Dịch một vấn đề, cửa đã bị gõ lên mấy tiếng.

Giọng Khương Vận vang lên: “Tiểu Trì, sắp bắt đầu rồi đấy.”

Trì Yên chỉ đành nuốt hết đống lời định nói vào trong bụng, vội vội vàng vàng hôn trả một cái, sau đó lại lưu loát cắt điện thoại.

Bên này cô được dỗ dành đến vui vẻ, cảm thấy rất mãn nguyện, đến mắt cũng cong cong như trăng lưỡi liềm rồi, dường như ai nhìn qua cũng thấy vui lây.

Nhưng Khương Dịch bên này thì hoàn toàn trái lại.

Không có gì kinh ngạc cả, sau khi điện thoại bị cắt đứt, toàn bộ mấy chục người trong phòng họp đều cùng một động tác đồng loạt nhìn anh, trên mặt cũng cùng một dáng vẻ nhất trí luôn.

Dại ra, và khó tin.

Khương Dịch tùy tiện bỏ điện thoại lên trên bàn, mặt không biểu cảm:

“Đẹp không?”

Mọi người lại không hẹn mà đồng loạt quay mặt đi, chuyên tâm lật xem văn kiện trước mặt.

“Từ hôm nay trở đi, tăng ca một tháng.”

Có người buột miệng thốt ra, giọng điệu nghi ngờ: “Khương tổng……”

“Tan họp trước.”

Không ai nói gì, nhưng vẫn có người không tình nguyện.

Tuy rằng không ai dám nói ra cả

Khương Dịch khẽ hạ mắt, khóe mắt cong cong: “Tiền thưởng gấp đôi.”

Mấy chục nhân viên lớn nhỏ được tiền, ở trong lòng cảm tạ tổng tài phu nhân đã gọi cuộc điện thoại này tới.

Vốn dĩ ngày thường là một ông chủ ảm đạm, đột nhiên lại nổi nắng, tất cả đều là nhà công của cuộc điện thoại này.

Mọi người xoa tay hầm hè, trong lòng sôi nổi tự có tính toán nhỏ.

Có người lanh mồm lanh miệng đã lên tiếng: “Khương tổng, cái kia……”

Là một giám đốc nam ngồi gần nhất, Khương Dịch giương mắt nhìn cậu ta, vẻ nhàn nhạt, “Làm sao?”

“Cái kia…… Có thể tăng cả nhiều hơn một tháng không?”

Khương Dịch: “Sang năm hãy nói.”

·

Lần thử vai này của Trì Yên thuận lợi ngoài dự đoán.

《 phòng tối 》 là một đại chế tác, chỉ riêng việc lựa chọn diễn viên thôi đã mất hẳn 2 tuần, hôm nay Trì Yên đến thử vai đã là ngày áp chót của hai tuần đó.

Ngày mai chính là ngày cuối cùng.

Nói cách khác, qua ngày mai, là có kết quả rồi.

Dù sao trước đó tốn không ít công sức, sau khi Trì Yên xuống khỏi chỗ diễn, có thấy phó đạo diễn cười với cô một cái.

Phó đạo diễn vốn là một người còn nghiêm túc hơn cả Khương Vận, lúc này lại đột nhiên cười ôn hòa thế lại làm cho Trì Yên thấy không quen, sửng sốt một chút mới cười đáp lại.

Khương Vận vẫn đang trò chuyện với phó đạo diễn ở bên kia, đợi đến khi Trì Yên thay xong quần áo thì hai người mới kết thúc chủ đề. Sau đó, phó đạo diễn quay đầu đi chỉ đạo người tiếp theo, còn Khương Vận thì đưa Trì Yên ra khỏi phim trường.

Trước kia Khương Vận có sống ở đây mấy năm nên cũng hiểu rõ kiến trúc và tình hình giao thông ở đây, lúc về khách sạn, còn kéo Trì Yên đi dạo mấy chỗ có phong cảnh đẹp nữa.

Nhiệt độ ở Alaska cũng không khác ở thành phố Lâm An là bao, lúc mặt trời lặn hoàn toàn rồi, nhiệt độ tuột xuống, xuống hẳn dưới 0 độ.

Trì Yên giơ tay nhéo tai, cả người đều hơi lạnh, quay đầu hỏi Khương Vận: “Chị, tối nay chúng ta ăn gì a?”

“Em muốn ăn cái gì?”

“Cay.”

Khương Vận: “Trai chua gái cay*, ý này à?”

Trì Yên: “……”

“Tiểu Trì, gần đây hình như em có chút ham ngủ.”

(*đây là cách đoán giới tính thai nhi dựa vào thói quen ăn uống của thai phụ, thích chua là con trai, thích cay là con gái. Sao tui lại nhớ ở mình ngọt là trai chua là gái nhỉ?)

Lời Khương Vận nói là sự thật, mặc kệ là rạng sáng hôm qua trên máy bay hay là trong suốt quá trình bay, thậm chí bao gồm cả buổi sáng nay, vẫn là ngờ Khương Vận kiên quyết túm cô ra khỏi ổ chăn.

“Em đây là nằm trên giường thôi.”

Khương Vận cũng không nói lung tung với cô, “Sau này cuối mỗi tháng đều phải đi bệnh viện kiểm tra, lỡ như thực sự có…… Về sau phải chú ý một chút.”

Trì Yên dừng bước chân, quay đầu nhìn chị.

Khương Vận: “Đừng cảm thấy bây giờ em đang đi lên sườn núi*, không thể có con, nếu em có năng lực, thì công việc và gia đình không bao giờ xung đột cả."

(*ý nói Trì Yên đang phát triển, tiến lêи đỉиɦ.)

“Không cần giấu chị.”

Trì Yên: “……”

Cô thật sự không giấu giếm gì Khương Vận.

Mỗi lần Khương Dịch đều dùng biện pháp, nếu không có một phần vạn ngoài ý muốn, thì tuyệt đối không có khả năng trúng chiêu.

Trong lòng Trì Yên cũng hiểu rõ cơ thể mình, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe Khương Vận.

Sau khi về khách sạn Trì Yên lại sắp xếp lại lịch trình hai tháng này, phải chọn ra hai ngày rảnh rối cuối tháng 11 và 12, đánh dấu hai chữ “Bệnh viện” lên.

Mấy ngày chờ kết quả của Trì Yên vẫn bình thản trôi qua.

Buổi sáng thì cùng Khương Vận đi xem ca kịch ở Học viện ca kịch, đến tối, cô dường như đều dành hết thời gian cho Khương Dịch.

Mặt trời mọc lại lặn, ngày thứ 5 đến Alaska, Trì Yên nhận được điện thoại của phó đạo diễn.

Đầu bên kia chỉ là một thông báo đơn giản chẳng qua cũng chỉ là một hai câu thông báo mà thôi.

Mỗi ngày bọn họ đều phải thông báo cho rất nhiều người, không có thời gian nói an ủi gì cả, giọng điệu cũng lạnh y như máy thông báo tự động vậy, Trì Yên nghe thấy chị ấy gọi mình là; “Trì tiểu thư.”

Dừng một chút, chị ấy lại hỏi: “Chị có thể gọi em là Tiểu Trì không?”

Chỉ một câu, Trì Yên đã cảm thấy mình có hi vọng rồi.

Quả nhiên, sau khi Trì Yên nói được, phó đạo diễn lại mở miệng, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều: “Đầu tiên chúc mừng em.”

Mắt Trì Yên sáng lên, khóe môi vô thức dương lên nửa phân. Nghe ra đối phương còn có lời sau chưa nói, cô cũng không tiếp lời.

“Sau đó chị muốn nói là, lúc trước kịch bản đưa cho Tiểu Vận không được đầy đủ lắm.”

Trì Yên lên tiếng, chuyện này cô biết.

Thử vai thôi mà, Khương Vận chỉ có thể lấy được một phần kịch bản cũng không sai.

Người nọ tiếp tục nói: “Cho nên có khả năng em không biết, trong kịch bản hoàn chỉnh có một cảnh giường diễn.”

Trì Yên vốn dĩ muốn uống nước, kết quả nước còn không uống đã bị nước miếng làm nghẹn lại.

“Không phải là loại lộ liễu hết đâu, chỉ lộ bả vai và chân là được rồi,”

Đầu bên kia, phó đạo diễn nghe được tiếng Trì Yên ho khan, chị cũng ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: “Vì là cốt truyện yêu cầu, không xóa được.”

Trì Yên giơ tay niết cổ, tiếng hơi thay đổi: “Được ạ.”

Cô bé này nhìn hiền lành ngoan ngoãn, ở chốn thị thành chỉ mải theo đuổi cái đẹp này, lại che kín mít như chú chim cánh cụt vậy, nhìn bảo thủ không chịu được, chị vốn đang sợ trong thời gian ngắn cô không tiếp nhận được, vốn dĩ định bảo Khương Vận hỗ trợ khuyên nhủ, kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người.

Chị xác nhận lại lần: “Thật sự có thể đúng không?”

“Có thể.”

“Ân, vậy mấy ngày nay ăn uống cẩn thận, cân nặng cố đừng để vượt qua 90 cân.”

Trì Yên ngoan ngoãn đáp lại, trong lòng lại nghĩ, hiện tại cô đừng nói là chín mươi cân, có khả năng đã vượt qua một trăm cân rồi ấy.

Đều là công lao của Khương Dịch cả.

Đến đêm, Trì Yên gọi điện trách Khương Dịch một trận

Trách móc xong, lại rải mấy nụ hôn.

Đúng là kiểu đánh một cái tát lại cho một viên táo, dùng lên người Khương Dịch, lần nào cũng đúng.

·

Sau khi xác định toàn bộ diễn viên, 《 phòng tối 》 nhanh chóng khai máy.

Ngày khai máy đầu tiên, Trì Yên cuôia cùng cũng lĩnh hội được sự khác biệt giữa phim truyền hình và phim điện ảnh.

Lúc trước quay 《 người dẫn đường 》, tuy cũng là êkip nổi tiếng trong nước, nhưng vì là phim truyền hình, rất nhiều chi tiết đều kém hơn phim điện ảnh, nên sẽ có vẻ làm ẩu hơn rất nhiều.

Lần này tới 《 phòng tối 》, mỗi cảnh quay dường như đều phải quay lại rất nhiều lần, không phải vì hiệu quả không tốt, mà là vì còn muốn đạt đến hiệu quả tốt hơn.

Đại đa số người trong đoàn phim đều là người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, khẩu âm tiếng Anh rất tốt.

Tiếng Anh của Trì Yên cũng không tệ lắm, lúc trước học đại học tuy có sa đọa chút, nhưng cũng vẫn dễ dàng qua được kì thi tiếng Anh cấp 4 và cấp 6*.

(*tên tiếng Anh: College English Test Band 4 and Band 6

Là cuộc thi tiếng Anh có tiếng nhất do Bộ giáo dục tổ chức, mục đích là để tiến hành đánh giá khách quan về năng lực tiếng Anh thực tế của sinh viên, đánh giá chính xác để phục vụ cho việc dạy tiếng Anh ở Đại học._ nguồn Baidu)

Cũng không phải không từng nghĩ đến việc du học nước ngoài, đến cả IELTS cũng qua rồi, nhưng mà lại vì vấn đề tài chính, chỉ có thể học ở trong nước, ở lại Trì gia mà thôi.

Có tốt có xấu cả.

Xấu, ví như nàng không thể không sống ở Trì gia mà cô chán ghét.

Cũng có tốt, ví như đã là năm thứ hai cô kết hôn với Khương Dịch rồi.

Tuy giấy chứng nhận qua kì thi tiếng Anh cấp 4 và cấp 6 hiện giờ không biết bị ném đi đâu rồi, nhưng cũng may khả năng nói tiếng Anh của Trì Yên cũng không lùi lại bao nhiêu cả, bình thường vẫn giao tiếp lưu loát không vấn đề.

Xung quanh đều là những ngôn ngữ khác, mấy hôm đầu còn ổn chứ đến mấy ngày sau Trì Yên lại càng nhớ tiếng Hán hơn.

Điều duy nhất có thể an ủi cô là có thể nố chuyện với Khương Vận.

Khương Vận cũng nhìn ra mấy ngày nay tâm trạng cô không được tốt lắm, vỗ vỗ đầu cô: “Sao vậy? Miệng đều trễ đến tận cằm rồi kìa.”

“Nhớ nhà.”

Khương Vận “Sách” một tiếng, đếm đầu ngón tay một chút, hai tay không dùng đủ nữa.

Lại bỏ thêm cả hai chân, vẫn không đủ.

Khương Vận nhịn không được hỏi một câu: “Hôm nay là bao nhiêu?”

“Ngày 27.”

Ngày 27 tháng 11, bọn cô đã đến đây gần một tháng rồi.

Khương Vận: “Em là nhớ Khương Dịch chứ gì?”

Trì Yên phủ nhận: “Không có.”

Đêm qua, sau khi Khương Dịch lại trêu chọc cô một hồi, lại tự treo điện thoại đi tắm rửa.

Đây đã không phải lần đầu tiên.

Thói hư tật xấu của người đàn ông này đúng là dạy mãi không sửa.

Trì Yên nghiến răng nghiến lợi: “Không cần nói với em về anh ấy, anh ấy quá xấu xa.”

Khương Vận không biết nguyên nhân, chỉ có thể ôm bả vai

cô quơ quơ: “Cãi nhau à a?”

Trì Yên không đáp

Hiện giờ cô đang đơn phương chiến tranh lạnh với Khương Dịch, hơn nữa cô quyết định, tối nay tuyệt đối không nhận điện thoại của Khương Dịch nữa.

Khương Vận dẫn đường cho cô: “Có cái gì không vui thì cứ nói với chị đây.”

Còn không đợi Trì Yên nói, Khương Vận đã tiếp một câu: “Để chị vui vẻ với, mấy ngày nay cũng chưa gặp được chuyện vui gì."

“Nga, đúng rồi có một chuyện, nhưng cái này không vui gì cả”

Khương Vận nghiêm lên: “Nghe nói mấy hôm trước bên Lâm An có một vụ mất tích ly kì của một cô bé vào buổi tối đấy, sau đó không đến mấy ngày lại về nhà đúng không?”

Trì Yên suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu.

Ngày trở về từ thành phố Tấn Bắc, bác tài xế cũng có nói qua với cô.

“Mấy ngày hôm trước lại xảy ra vụ thứ hai, tình huống y đúc luôn.”

Không đợi Khương Vận nói tiếp, đạo diễn đã gọi Trì Yên một tiếng.

Người nọ vẫy vẫy tay với cô, dùng giọng âm Mỹ hô một câu rất thuần khiết: “Love scenes!”

Khương Vận không nhịn được, “Phụt” một tiếng bật cười: “Good luck!”