Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngọt Khắc Vào Tim

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngón tay Trì Yên run lên một cái, chọn vào trang chủ của

Khương Dịch.

Bên tai, giọng Khương Vận rõ ràng vang lên: “Đáp lại một chút đi.”

Đáp lại —— đáp lại thế nào?

Trì Yên nhìn chằm chằm vào bài share của Khương Dịch mấy lần, trong lúc nhất thời không có nghĩ ra nên đáp lại thế nào,

chỉ quay đầu nhìn qua: “Chị Vận, trước kia chị không phải nói……”

“Em cũng nói là trước đây,” mắt Khương Vận chú ý nhìn tình hình giao thông phía trước, nhưng vẫn có thể phân ra nửa phần lực chú ý nói chuyện với cô, "Đều đã rõ rang thành thế rồi, Tiểu Trì, nếu giấu nữa thì không tốt đâu."

Khương Vận một câu nói rõ.

Trì Yên mới xem phía dưới Weib, bình luận đã nổ tung rồi.

Không khác gì nhau, đều dò hỏi quan hệ thực sư của cô với Khương Dịch.

Tay trái Trì Yên cầm di động lướt bình luận, tay phải chống cằm đáp trên cửa sổ xe, kéo qua mấy chục cái bình luận,

cô mới ra khỏi bài Weibo đó, quay đầu lại đi share Weibo của Khương Dịch.

Trì Yên:【 Anh là của em. 】

Ngắn gọn sáng tỏ, hơn nữa cùng với bài trước của Khương Dịch lại còn là kiểu hô ứng nữa chứ.

Khóe miệng Trì Yên cong lên một chút, đáy lòng có mấy bong bóng nhỏ nhảy lên, ùng ục ùng ục vài tiếng, làm cho lòng cô muốn bay lên luôn.

Khương Vận có vẻ đặc biệt không đúng lúc lên tiếng: “Đúng rồi Tiểu Trì, hôm nay đi thử vai còn có một nữ tinh khác nữa.”

Trì Yên nghiêng đầu qua nhìn, ánh sáng nơi đuôi mắt liếc qua màn hình đã tối xuống, cô

không quản nữa “Còn có ai vậy ạ a?”

Trước đó Khương Vận cũng không nói cho cô vụ này, cô vì thế lại cảm thấy cơ bản đã định luôn rồi, hôm nay đi thử chả qua là cho có thủ tục thôi.

Nhưng mà hiện tại lại thấy, giống như không phải chuyện tốt như thế.

Khương Vận nhẹ nhàng xuy một tiếng: “Còn có thể có ai, người mới trong tay MIA.”

Người mới nhất trong tay MIA hình như chỉ có một mình Từ Tĩnh, Trì Yên nhẹ nhàng phun ra một hơi buồn bực, trách không được ngày hôm qua ở thẩm mỹ viện gặp phải hai người kia.

Trong lúc đợi đèn xanh, chị vỗ vỗ lên vai Trì Yên,

“Bểu hiện thật tốt, chỉ cần em thích hợp với nhãn hiệu này hơn cô ta, đừng nói cô ta ngủ với nhà tài trợ, cho dù có ngủ với người sáng lập thì đại ngôn nên là của em vẫn sẽ là của em.”

Con người Khương Vận cực mạnh mẽ, nếu có thể nói ra loại lời nói này, vậy khẳng định có thể nói được làm được.

Trong lòng Trì Yên cũng thả lingr một nửa,

còn có một nửa, bị cô chộp vào lòng bàn tay.

Còn chưa bắt đầu thử vai, tự tin thì có, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ, tim đập

nhanh cả một đường, giống như quay về nhiều năm trước lúc trên đường đi thi đại học

·

Vị trí địa lí của thành phố Lâm An hơi nghiêng, mới giữa tháng mười, nhiệt độ bên ngoài đã giảm.

Ban ngày mà có hơn mười độ, sớm muộn gì cũng trực tiếp rơi xuống mấy số nữa mất thôi.

Hôm nay tất cả cảnh quay đều là ở bên ngoài, ánh mặt trời tuy có mạnh, nhưng cũng không ấm áp gì, đặc biệt

gió thu cứ mang theo hơi nước biển bốc vào, càng thêm lạnh lẽo.

Do yêu cầu của cảnh quay, Trì Yên thay một bộ váy màu xanh biển dài đuôi, làn váy dài phiêu dật, điểm xuyết là những mảnh đá hình giọt nước sáng long lanh, bị ánh mặt trời chiếu vào như sóng biển cuồn cuộn, sóng nước lấp lánh một vùng.

Trên vai Trì Yên còn khoác một cái áo dệt mang từ trên xe xuống, cô duỗi tay ra, ngồi dưới ánh mặt trời đón gió biển cùng ánh dương.

Cách đó không xa, cô thấy người cùng thử vai Từ Tĩnh cũng đi đến.

Vì thử cùng một nhãn hiệu, nê trang phục và cách trang điểm của hai người đều giống nhau, điểm khác biệt có lẽ chỉ có khuôn mặt và kiểu tóc thôi.

Từ Tĩnh là tóc nâu xoăn dài đến eo, còn Trì Yên lại là tóc đen suôn thẳng.

Mấy ngày nay cô còn ngại tóc quá dài, trên giường thường xuyên bị Khương Dịch áp lên. Đàn ông trên giường với dưới dường vốn là hai người khác biệt, Trì Yên cũng không trông cậy vào Khương Dịch có thể dịu dàng ở trên giường, nên phải tự mình xuống tay, đứt tâm cắt một đoạn tóc.

Cũng không tính là quá ngắn, qua vai bảy tám tấc gì đó.

Trì Yên theo bản năng sờ sờ tóc, ánh mắt tạm dừng trên hai người kia nhanh chóng thu lại.

Khương Vận cũng vừa nói chuyện điện thoại xong về, thuận tay lấy chai nước khoáng với ống hút qua.

Trì Yên trang điểm xinh đẹp, tô son đỏ vô cùng kiểu diễm, cô sợ lem son, nên dù dùng ống hút cũng không dám uống nhiều nước.

Khương Vận ở bên cạnh nhẹ giọng cảm thán: “Đυ.ng hàng không đáng sợ.”

Câu tiếp theo chị còn chưa nói, trong lòng Trì Yên đã hiểu rồi.

Kỳ thật Từ Tĩnh rất xinh đẹp, gương mặt tinh xảo, mặt trái xoan cằm V_line, đoán chừng cũng không lớn hơn bàn tay Trì Yên là bao nhiêu, vẻ mặt thanh thuần, nhưng thật ra lại không thích hợp trang điểm kiểu này.

Trì Yên thấy cô ta và MIA ngồi bên kia, lúc nhìn qua bên này, cằm đều khẽ nhếch, đến nỗi ánh mắt, cho dù Trì Yên nhìn không rõ lắm, cũng biết khẳng định là ngạo nghễ khinh thường.

Từ Tĩnh không phải lần đầu tiên dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

“Kim chủ của cô ta cũng ở đây.” mắt Khương Vận dạo qua một vòng, đánh giá hết một lượt người ở đây: “Tiểu Trì, em đoán là người nào?”

Lúc này trên bờ biển tất cả đều là nhân viên công tác, Trì Yên cũng theo tầm mắt chị nhìn qua, nhanh chóng bỏ qua mấy người đàn ông đứng bên cạnh camera, sau đó lại nhìn sang phía đông, dừng lên trên người ba người đàn ông thoạt nhìn giống như là người lãnh đạo cấp cao.

Khương Vận: “Là người ở giữa.”

Vừa nãy lúc chị gọi điện thoại, có thấy ông ta và Từ Tĩnh ở dưới ô che nắng bên kia ôm ôm ấp ấp dính chặt vào nhau một lúc lâu.

“Nghe nói ông ta chơi qua không ít nữ tinh rồi.”

Trì Yên gật gật đầu, nhìn người nọ ót thì tỏa sáng tóc thì thưa thớt, giống bộ dạng là phóng túng quá độ đây mà.

Khương Vận tiếp tục nói: “Nghe nói ông ta thích loại phụ nữ có dáng người như Từ Tĩnh, da trắng chân dài, cao gầy cân đối, một vấn đề chơi quy tắc ngầm nữa là chuyên môn tìm người có chiều cao tương xứng với mình.”

Trì Yên: “……”

Chẳng lẽ trước khi tới một phát kia còn phải hỏi riêng, em cao bao nhiêu à?

Khương Vận nhìn ra được cô đang nghĩ gì, “Phụt” một tiếng: “Tiểu Trì, ông ta cũng cao như em vậy đó.”

Tầm mắt Trì Yên lại nhịn không được dừng trên người người nọ

“Trước em hai năm chị có kí với hai nghệ sĩ, cũng là 168, ông ta muốn chơi quy tắc chị không đồng ý, kết quả hai cô bé kia đều bị ông ta gọi người hạ xuống.”

Trì Yên cảm thấy lời Khương Vận nói có ẩn ý.

Khương Vận cũng cảm thấy có điểm khó làm, đổi thành một lão tổng khác còn tốt, lại trùng hợp như thế, người này lại là đại cổ đông của Mỹ Nhân.

Nói cách khác, lần này cuối cùng ai có được đại ngôn, chỉ cần người này nói một câu là cơ bản có thể định ra luôn.

Khương Vận sờ sờ cằm, dặn dò Trì Yên: “Chụp cẩn thận phần của em, trước mắt những cái khác không cần xen vào.”

Mãi đến hơn mười một giờ, Trì Yên mới chờ được đến phần chụp.

Lúc này ánh mặt trời vừa đúng lúc, đẹp mà lại không đến mức chói mắt.

Người mẫu được yêu cầu ngồi trên mỏm đá ngầm bên bờ biển, gió cuốn bọt sóng cùng nhau thổi tới, lúc này mới chính thức bắt đầu quay chụp.

Trì Yên trước, Từ Tĩnh sau.

Một đoạn giống như video MV ngắn, cắt nối biên tập rồi chẳng qua chỉ còn hơn 1 phút, nhưng lúc quay lại phải dùng đến mấy chục cái hơn 1 phút ấy, mà đây cũng là yêu cầu của việc thử vai.

Trì Yên ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, làn váy dính vào nước biển, rũ xuống rõ ràng.

Toàn bộ quá trình không cần bất kì lời thoại nào, chỉ cần dựa theo yêu cầu của nhϊếp ảnh gia bày ra biểu cảm và các động tác tương ứng mà thôi.

Trì Yên cảm thấy lạnh, nhưng cũng may cánh tay và đùi bị lộ ra bên ngoài không nhìn ra điểm gì bất thường cả.

Giữa chừng nghỉ ngơi điều chỉnh non nửa phút, cô nhìn qua phía Khương Vận bên kia, Khương Vận không nhìn cô, chỉ mỉm cười nghe người đàn ông 168 bên cạnh nói chuyện.

Trì Yên mới vừa hơi nhíu mày, đã bị nhϊếp ảnh gia nhắc nhở: “Không thể nhíu mày, phải cười!”

Cậu ta kéo màn ảnh vào, cẩn thận nắm giữ từng biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt của Trì Yên, dưới độ phân giải cực cao, trải qua bất luận ứng dụng làm đẹp hay PS nào, gương mặt cô gái này vẫn không nhìn ra được góc chết.

Nhϊếp ảnh gia thậm chí cảm thấy phía sau căn bản không cần thử nữa, chính là nghĩ rồi lại nghĩ, bất động thanh sắc thở dài với Trì Yên.

Lúc Trì Yên quay chụp xong, vừa vặn là 12 giờ rưỡi.

Từ Tĩnh không hề sợ hãi ăn một món điểm tâm ngọt, lúc gặp thoáng qua cô con dương cằm hừ nhẹ một tiếng.

Không hề che dấu khinh thường.

Trì Yên cũng khinh thường cô ta, chỉ nhìn liếc một cái là quay đi ngay.

Cô còn tưởng Khương Vận ở bên ô che nắng, nên phải xách theo làm váy dính nước nặng đi qua, kết quả đi hết bốn phía một lần, vẫn không thấy bóng dáng Khương Vận đâu, nhưng lại nghe được một giọng nam béo ngậy: “Trì tiểu thư, cô đang tìm tôi sao?”

Người nọ đến gần vài bước, bóng đã hơi áp lên chân Trì Yên: “Trì tiểu thư, muốn giành được đại ngôn này không?”

Trì Yên nhíu mày, may không đi giày cao gót, nhanh chóng lui về sau vài bước.

Người đàn ông cười tủm tỉm, nói trắng luôn: “Cô ngủ với tôi một đêm, đại ngôn này sẽ là của cô.”

Chỗ đông người, Trì Yên cũng không quá sợ hãi, chỉ tiếp tục lui về phía sau, tay chống lên cái bàn phía sau, trấn định: “Vị tiên sinh này, tôi đã kết hôn rồi.”

Người nọ cười càng thêm lộ liễu, “Kết hôn thì sao chứ? Kết hôn rồi ngủ không phải càng thú vị sao?”

“Hơn nữa, tôi khẳng định đẹp trai hơn gã đó, cũng khẳng định có tiền hơn gã, theo tôi có gì không tốt?”

Có người tự luyến lên thật sự có thể hại chết người đấy

Trì Yên bị những lời ghê tởm này của ông ta làm thiếu chút nữa nhổ ra, chỉ che miệng nôn khan một chút.

Người này hình như vẫn là tim thủy tinh, vừa thấy cô phản ứng như thế lại thẹn quá hóa giận, giọng điệu nặng đi không ít:

“Cô có ý gì?”

“Tôi không thích đánh giá vẻ ngoài của người khác, vậy nói về vấn đề có tiền đi,” cô duỗi tay chỉ ra phía sau lưng người đàn ông, cách đó không xa có một chiếc Bentley màu đen, “Vị tiên sinh này, thấy không, xe như vậy ông xã nhà tôi có hơn mười chiếc đấy.”

Tim thủy tinh không tin, nhưng cũng không phải người thích thao thao bất tuyệt với người ta, hoặc nhiều hoặc ít có thể nhìn ra được người phụ nữ trước này không dễ chơi.

Tuy rằng là xinh đẹp thật, cũng hợp khẩu vị của ông ta, nhưng ông ta lười làm chuyện vô dụng, chỉ xả khóe miệng châm chọc cười: “Vậy ngại quá Trì tiểu thư, cô có thể về rồi, hiện tại tôi nói cho cô biết, đại ngôn Mỹ Nhân cô, đừng, có, mơ,!”

“U, cô bé nhà của chúng tôi không lấy được thì ai có thể lấy được chứ a?” Khương Vận cũng không biết đến từ lúc nào, kéo Trì Yên ra phía sau một chút, sau đó nâng cằm chỉ chỉ về phía Từ Tĩnh đang quay chụp, “Cái mặt than kia à?”

Từ Tĩnh chắc là không chịu được lạnh, biểu cảm trên mặt cứng đờ, cười không chút tự nhiên.

Người đàn ông vẫn hơi kiêng kị Khương Vận, giọng điệu hòa hoãn không ít: “Khương tiểu thư, lời này cô nói không tốt lắm……”

Không đợi ông ta nói xong, Khương Vận đã đánh gãy: “Nghe nói có người đã biết ông muốn ngủ với bà xã của nó rồi.”

Vừa dứt lời, Trì Yên vốn an tĩnh một lúc lâu, mắt đột nhiên sáng lên, ngọt ngào gọi một tiếng: “Ông xã!”
« Chương TrướcChương Tiếp »