Trái tim Trang Trạch run lên, cậu không muốn nghe chuyện tình yêu của hắn, cũng không muốn nghe tình cảm của hắn dành cho người khác.
Chu Vân Thần lại nói thẳng ra, hắn lùi về sau dựa vào mép giường, cánh tay che kín đôi mắt, chặn lại tất cả ánh sáng: "Tôi ghen tị với La Tuệ Nghiên, ghen tị với cô ta được cậu thích, tôi cố ý theo đuổi cô ta, vì để cho cậu hết hy vọng."
Hắn dừng một chút, tự giễu nói: "Xin lỗi, tôi thích cậu."
Trang Trạch ngây dại, cậu mở to mắt, cho rằng chính mình đang nằm mơ.
Chu Vân Thần không nhìn cậu, chỉ đứng dậy, dùng thanh âm suy sụp, tuyệt vọng nói: "Tôi cũng không biết vì sao lại thích cậu, chúng ta rõ ràng đều là con trai... Rất đáng sợ nhỉ? Nhưng giống như cậu nói vậy, thích thì thích, không cần lý do."
Thời điểm cửa mở ra, Trang Trạch đột nhiên lấy lại tinh thần.
U ám bên ngoài chiếu vào trong, một chân Chu Vân Thần bước ra ngoài, giống như bị cắn nuốt.
Trang Trạch đột nhiên đứng dậy, dùng sức ôm lấy hắn từ phía sau: "Tôi......"
Cậu há miệng, một chữ cũng không thốt ra được, cậu không dám nói lời nào, cậu làm sao dám nói chuyện đây? Nếu đây chỉ là mơ, cậu vừa mở miệng, sẽ tỉnh mộng.
Chu Vân Thần ngẩn ra, nhìn bàn tay trắng nõn của cậu, thấp giọng nói: "Đừng làm chuyện khiến tôi hiểu lầm."
Cuống họng Trang Trạch giống như bị kẹp lại, thật sự không phát ra nổi thanh âm gì.
Chu Vân Thần cười cười, chậm rãi nói: "Cậu xem, tôi đã thẳng thắn như vậy rồi, cậu cũng nói ra đi, nếu thích cô ta, thì nói cho cô ta biết, dũng cảm lên một chút."
Trang Trạch gắt gao ôm lấy hắn, cuối cũng cũng tìm về thanh âm: "Tôi thích cậu."
Cả người Chu Vân Thần cứng đờ, không thể tin nổi nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày nói: "Đừng trêu đùa tôi."
"Tôi không thích cô ấy, tôi......" Chu Vân Thần đột nhiên xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm Trang Trạch, Trang Trạch há miệng, lớn tiếng nói: "Tôi không thích cô ấy, người tôi thích chính là cậu ấy!"
(Cô ấy (她) và anh ấy (他) đều có phiên âm là "ta".) Như một kỳ tích, Chu Vân Thần nghe hiểu.
Trang Trạch ngửa đầu nhìn hắn, dùng cặp mắt nóng bỏng, không chút che giấu yêu thương mà nhìn hắn.
Tim Chu Vân Thần đập cực nhanh, hắn giống như đứng trước một mảnh sương mù dày đặc, hắn không biết phía trước là vực sâu vạn trượng hay là đường lớn thênh thang nữa.
Hắn do dự một chút, bước ra ngoài, hôn lấy cậu, chờ đợi cơ thể mất đi trọng lượng mà rơi xuống vực thẳm.
Trang Trạch ôm chặt lấy hắn, vụng về hôn đáp lại.
Không hề rơi xuống, mà giống như bay lên thiên đường, phiêu diêu như tiên.
Chu Vân Thần điên cuồng hôn cậu, dùng mùi rượu, dùng sự mệt mỏi, dùng sự hỗn loạn, hắn không nhìn mà hôn liên tục để xác nhận.
Nước mắt Trang Trạch lăn dài, không tiếng động mà khóc thút thít, đôi tay lại ôm lấy eo hắn.
Hai người bọn họ hôn nhau đến hôn thiên ám địa
(trời đất tối đen), tựa như giây tiếp theo chính là tận thế vậy.
Chu Vân Thần cắn lỗ tai cậu, lặp lại: "Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu."
Trang Trạch không biết phải làm thế nào mới có thể ôm hắn càng chặt, không biết phải làm thế nào mới có thể đem tình yêu chất chưa đầy l*иg ngực nói cho hắn biết.
Chu Vân Thần kéo tay cậu ra, thấy được đôi mắt cậu.
Đây chính là phong cảnh mỹ lệ nhất mà hắn từng thấy qua.
Thật ra ngay từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã bị chinh phục rồi.
Từ đó trở đi, hắn trầm luân.
Trầm luân ở trong ánh nhìn chăm chú của Trang Trạch.
Chỉ là khi ấy hắn cho rằng cậu đang nhìn một người khác.
Mà hiện tại, đôi mắt này đã thuộc về hắn.