Chương 7

“Anh Lăng?” Ngụy Lộc vốn là ra để tìm Hảo Nhiên, lại không nghĩ sẽ gặp được Lăng Phong Sở, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Anh không trả lời tin nhắn em còn tưởng anh không tới chứ!”

Cửa được mở một nửa nên người bên trong cũng thấy được Lăng Phong Sở tới, sôi nổi đứng dậy ra ngoài xem. Mấy thành viên mới của Hội chị em cũng nghiêng đầu ghé tai, tò mò đánh giá.

Ngụy Lộc tay trái kéo Hảo Nhiên, tay phải tiếp đón Lăng Phong Sở: “Anh Lăng, mau vào đây uống cùng mọi người một ly nào.”

Mặt Hảo Nhiên thờ ơ, mắt lại khẽ liếc Lăng Phong Sở .

Người nọ vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là vừa khéo ánh mắt cũng hướng về phía cô: “Không cần.” Anh hờ hững nói: “Tôi tới tìm Tống Thiên có chút việc.”

Hảo Nhiên: “?”

Hiểu rồi.

Hóa ra người ta căn bản không phải có lòng tốt tới buổi tẩy trần của mình.

Hảo Nhiên lập tức sửa lại câu đánh giá của mình ban nãy với Lăng Phong Sở. Người này lấy đâu ra lương tâm, căn bản là không có!

Hảo Nhiên không nói nữa, thẳng thừng xoay người đi vào phòng bao. Ngụy Lộc xấu hổ cười một cái, cũng chỉ có thể khách khí nói: “Anh Lăng đang vội thì lần sau lại tụ tập.”

Cánh cửa lại bị đóng lại.

Tâm trí Hảo Nhiên tràn ngập hành động tới cửa mà không vào của Lăng Phong Sở.

Anh ấy quá kiêu ngạo.

Hảo Nhiên thậm chí còn nghi ngờ anh vì không có được viên kim cương mà cố tình làm vậy với cô.

Anh đạt được mục đích rồi đấy.

“Anh Lăng lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy.” Trong phòng bao có người nói giỡn, hỏi Hảo Nhiên: “Nhiên Nhiên, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ mà anh ấy cũng không nể mặt cậu sao?”



Hảo Nhiên tức giận liếc nhìn đối phương một cái rồi lạnh nhạt nói: “Tại sao tớ lại cần anh ta nể mặt, anh ta rất tôn quý sao?”

Có người lặng lẽ đưa điện thoại di động cho Ngụy Lộc, Ngụy Lộc nhìn qua, là tin nhắn trong một nhóm khác:

“Tối nay trong Trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm Lăng Phong Sở lẫn Hảo Nhiên đều điên hết rồi. Một viên kim cương màu đen hiếm được định giá không đến 3000 vạn mà bị hai người họ nâng tới 8000 vạn.”

Giờ mới nhìn lại tính tình của đại tiểu thư vẫn luôn không tốt, mọi người đều trầm mặc liếc mắt nhìn nhau. Kỳ thật bọn họ đều hiểu rất rõ với tính cách đó của Hảo Nhiên sẽ không thể có tiếng nói chung với Lăng Phong Sở.

Một người kỷ luật, lạnh nhạt, còn người kia xinh đẹp, được nuông chiều.

Một người mới có tiếng trên thương trường, đặt lợi ích lên hàng đầu. Một tiểu thư nhà giàu nổi tiếng tiêu tiền không chớp mắt.

Tóm lại chính là, tam quan hai người quăng tám sào cũng không tới, nhìn nhau không thuận mắt cũng quá bình thường.

Ngụy Lộc biết đêm nay xem như Lăng Phong Sở đắc tội với Hảo Nhiên, liền chuyển đề tài: “Đừng nhắc tới anh Lăng nữa, gần đây trong giới có chuyện gì vui không? Mau nói cho Tiểu Nhiên nghe đi!”

“Chuyện vui?” Châu Khuê Khuê không nể tình cười nói: “Chẳng lẽ là chuyện vào giới giải trí kết quả đến tuyến mười tám cũng không bằng.”

“Cậu im miệng đi, tôi rất nổi tiếng, OK?”

“Nhưng em nghe nói doanh số mỹ phẩm mà chị làm đại diện bị giảm tới 50%?”

“Biến biến biến.”

Nhờ có sự tranh cãi của cặp bạn thân này mà bầu không khí cuối cùng cũng được làm nóng, một đám người trêu chọc đám báo gia đình, Ngụy Lộc gia nhập giới giải trí hỗn loạn. Giữa chừng không biết ai nhắc tới X giành người với Hội chị em, Ngụy Lộc châm chọc cười lạnh nói:

“Cậu biết không, nói là người gia nhập hội sẽ được một chuyến Dubai, rẻ bèo như vậy mà tưởng cao sang."

"Đúng rồi đó, cái đó chỉ cần muốn đi là mua vé bay qua được thôi. Đâu cần phải bám víu như vậy."

“Thật hay giả vậy, chị gái kia diễn hài à, chơi không nổi thì đừng có chơi.”



“Đừng nói như vậy, người ta rất có đầu óc đấy chứ, ít nhất chúng ta cũng biết nhãn hiệu túi xách nhà cô ta.”

Hảo Nhiên đang nhâm nhi điếu thuốc trên tay, câu nghe câu không, mơ hồ nghe được đối phương tên là Hồ gì đó, cũng không để ý tới.

Dùng đồ xa xỉ để thu hút mọi người nhập hội là hành vi thấp kém, hiện tại đã kém còn kém hơn, lại còn lợi dụng lễ nhập hội để kiếm hời, người như vậy Hảo Nhiên cũng không muốn nhớ tên.

Lúc 11 rưỡi tối, Hảo Nhiên rời bữa tiệc sớm.

Ước chừng ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, sau khi trở về lại tham gia liên tiếp hai hoạt động, cô đột nhiên cảm thấy hơi mệt. Ai nấy đều thấy được đêm nay hứng thú của đại tiểu thư không nhiều, bây giờ cô muốn đi, cả nhóm người lần lượt đứng lên.

“Tớ tiễn cậu, Hảo Nhiên.”

“Nếu không thì đi ăn rồi hãy về?”

“Hay là đi xe của tớ đi, tớ gọi tài xế lái qua.”

Thật ra Hảo Nhiên không thích bị mọi người vây quanh như vậy cho lắm, từ chối tất cả: “Mọi người tiếp tục đi, mặc kệ tớ.”

Ngụy Lộc đưa cô ra cửa: “Lái xe à?”

Hảo Nhiên đẩy cô vào trong phòng: “Đùa cậu thôi, chị Mộc Nhã ở dưới lầu chờ tớ.”

Mộc Nhã trước kia là trợ lý đắc lực của cụ Hảo, lớn hơn Hảo Nhiên hai tuổi, hiện tại bị ông cụ sai tới làm trợ lý của cháu gái, mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt.

Biết Mộc Nhã tới, Ngụy Lộc liền yên tâm: “Về đến nhà thì báo cho tớ. À đúng rồi nhớt hút thuốc ít thôi nhé, không tốt đâu.”

“Được rồi đi đi, tớ cũng không phải trẻ con.”

Ngụy Lộc vẫy tay gọi một nhân viên tới: “Đưa cô Hảo xuống lầu.”

“Vâng.”