Mộc Nhã biết Hảo Nhiên căn bản không để ý mấy chuyện này. Cô từ nhỏ đến lớn luôn được mọi người vây quanh. Ở Đế Đô to lớn này, không có tiểu thư nhà nào có thể so với địa vị của nhà họ Hảo ở trong giới.
Nếu có, vậy cũng chỉ có thể là nhà họ Lăng, chẳng qua người ngang hàng kia lại là một thiếu gia. Còn là người xung khắc với Hảo Nhiên, một nước không thể có hai vua.
Mười lăm phút sau, xe chạy đến Trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm quốc tế Đế Đô.
Có lẽ là bởi vì buổi đấu giá long trọng tối nay, con đường gần hội quán trải đầy siêu xe, đôi lúc còn có thể nhìn thấy một vài minh tinh.
Chiếc Bentley màu đen của nhà họ Hảo chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, mới vừa rẽ vào cổng, mấy chiếc xe ở phía trước và phía sau dường như phát hiện ra, tự động dừng lại hoặc nhường đường.
Người đậu xe cũng sắc bén phát hiện biển số xe của nhà họ Hảo, vừa nói vào bộ đàm vừa chạy nhanh tới phía Hảo Nhiên. Anh ta dừng cách xe khoảng chục mét, bắt đầu sơ tán mở đường cho Hảo Nhiên. Bentley thuận lợi dừng trước cửa hội quán. Các nhân viên bảo vệ, nhân viên hội nghị và phóng viên nghe tin ùa ra lấp kín cửa vào.
Cửa xe vẫn còn đóng chặt, đèn flash cũng đã gấp không chờ được mà sáng lên.
Dưới ánh đèn chói mắt, người đậu xe cung kính mở cửa xe. Hảo Nhiên cúi đầu đi ra, đặt đôi giày cao gót giá trị xa xỉ trên mặt đất.
Cô đứng thẳng dậy, lễ phục cao cấp màu vàng đen đính kim cương phản chiếu làm làn da cô sáng lờ mờ trong đêm, đôi bông tai kim cương rũ xuống lấp lánh lắc lư.
Cô tiện tay vén một bên tóc dài ra sau tai, trong không khí liền phảng phất hương thơm dễ chịu.
Mỗi một động tác của cô đều thể hiện sự tinh tế và vẻ đẹp tự nhiên. Khi mí mắt cô hơi nhấc lên lướt qua máy ảnh sẽ khiến người ta cảm thấy xa xôi không thể với tới.
Đèn flash tách tách hết đợt này đến đợt khác. Mộc Nhã cùng Hảo Nhiên đi vào hội trường, trên đường đối mặt với đủ các loại ngạc nhiên, tò mò, thảo luận xôn xao.
“Đó là ai vậy, người chủ trì cũng đích thân cười đón.”
“Hảo Nhiên, có lẽ tốt nghiệp rồi.”
“Tên thật quen, à tôi nhớ ra rồi, có phải Hảo Nhiên người lần trước được tổng biên tập của Thiên Kiều tặng một chiếc váy trong tiệc tối ở Kim Kim không?”
“Đúng là cô ấy.”
“Chiếc váy trên người cô ấy cũng phù hợp với tôi đúng không?”
"Chiếc váy chỉ dành riêng mỗi một mình cô ấy mà thôi."
Hảo Nhiên sau khi thấy tin tức về viên kim cương thì nhất thời muốn về nước, hiện giờ đột ngột xuất hiện như vậy, thực sự gây ra chấn động không nhỏ. Đương nhiên cô cũng trở thành khách quý tối nay. Ban tổ chức vô cùng mừng rỡ, nhiệt tình mời cô ngồi ở trung tâm của hàng ghế đầu.
Tất nhiên, các phóng viên cũng sẽ không bỏ lỡ người nổi tiếng nhất Đế Đô này, sôi nổi đến gần chụp ảnh Hảo Nhiên.
Hảo Nhiên đã quen với ống kính từ lâu, cô bình tĩnh ngồi xem phần giới thiệu của viên kim cương màu đen, không cảm thấy việc bỏ nó vào túi sẽ gặp phải việc gì ngoài ý muốn.
Còn mười phút trước khi buổi đấu giá bắt đầu.
Bỗng cô ngửi thấy một mùi gì đó rất khó chịu, như là mùi hoa hồng đâu đây, khiến Hảo Nhiên xoay xẩm đầu óc. Đưa tay lên mũi để che lại nhưng lại sợ mọi người xung quanh dị nghị cô nên đành cố kìm nén để qua một bên, lấy điện thoại nhắn tin cho Mộc Nhã là cấm cho người khác mang hoa hồng vào trong đây.
Có tiếng ồn ào ở lối đi vào. Tiếng đèn flash truyền đến mãnh liệt, chẳng khác mấy lúc Hảo Nhiên bước vào, thậm chí có thể nói là còn dữ dội hơn.
Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên, những cô gái trong hội trường cũng đồng loạt quay đầu lại nhìn, trong mắt đều lộ ra vẻ hào hứng.
Hảo Nhiên bình tĩnh ngồi bất động ở hàng đầu.
Là người có danh tiếng hàng đầu, cô lúc nào cũng phải chú ý hình tượng của bản thân, nhưng điều đó không có nghĩa là gì.
Cô không tò mò người đang tiến vào lúc này là ai.
Dù gì cũng đã tám năm không về, Đế xuất hiện một nhân vật nổi bật mới cũng không có gì lạ.
Hảo Nhiên bình tĩnh lấy hộp phấn từ trong túi xách ra giả vờ dặm phấn đồng thời để gương hơi chếch đi vài phần.
Lúc này cô mới thấy, người chủ trì buổi đấu giá đang cung kính nói gì đó ở lối vào hội trường, các phóng viên cũng vây quanh người kia.
Không thể nhìn thấy mặt, Hảo Nhiên đang định đặt gương xuống thì người chủ trì lại đưa tay mời khách quý vào.
Bóng dáng người trẻ tuổi cao ráo kia cuối cùng cũng phản chiếu rõ ràng trong gương.
Anh ta mặc một bộ vest đen cài một cúc được may tinh tế, trên mặt không có biểu cảm gì, được người chủ trì dẫn vào hội trường.
Hảo Nhiên sững sờ, thậm chí quên cất hộp phấn. Cho đến khi người nọ dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt xa xăm của anh ta nhìn về phía này, đối diện với cô ở trong gương.
Ánh mắt anh ta thật hờ hững, cũng có thể nói là lạnh lùng.
Chạm đến ánh mắt quen thuộc từ nhỏ đến lớn, Hảo Nhiên mới hoàn hồn, cạnh một tiếng, nhanh chóng đóng nắp lại. Cô bắt chéo chân, ngồi thẳng lưng, hờ hững nhìn về sân khấu phía trước.
Không ngờ tới người phụ trách lại dẫn người nọ đi thẳng về phía cô ngồi, cuối cùng dừng ở ghế trống bên cạnh cô.
Bóng người màu đen ngồi xuống, hương gỗ mát lạnh quen thuộc cũng ập tới.
Hảo Nhiên không hề nhúc nhích, người bên cạnh cũng vô cùng trầm tĩnh. Từ đầu đến cuối hai người đều không giao tiếp với nhau.