Hảo Nhiên không về phòng ngủ mà đi thẳng tới phòng để quần áo ở tầng ba.
Sắp xếp ở dưới nhà xong, Mộc Nhã cũng đi theo, gõ cửa hỏi cô: “Em muốn spa thư giãn trước không, chuyên viên spa đã chuẩn bị xong rồi.”
Hảo Nhiên đứng trước tủ kính chứa đầy lễ phục cao cấp, cô tùy ý mở ra một cánh, đầu ngón tay lướt qua giá treo, đếm thầm ở trong lòng đến số sáu thì dừng lại.
Lễ phục được lựa chọn ngẫu nhiên chính là một chiếc váy ôm màu đen ôm sát người, thấy rõ đường cong cơ thể của cô. Điểm nhấn chiếc váy này là phần xèo dưới chân váy có gắn những viên kim cương sáng lấp lánh là phiên bản chỉ có một.
Hảo Nhiên cầm chiếc váy trong tay ướm thử trước gương. Sau khi thấy cũng không tệ lắm thì tới tủ trang sức ở chính giữa lựa chọn: “Chị tìm một quản gia đáng tin cậy khác, em sẽ tự phỏng vấn.”
Nói xong, cô cầm chiếc bông tai kim cương ngẩng đầu lên hỏi: “Cái này thế nào?”
Mộc Nhã gật đầu: “Rất hợp với em.”
Hảo Nhiên nhìn thoáng qua, lại chọn một đôi bông tai ngọc màu đen: “Em mới trở về hay là khiêm tốn một chút?”
Mộc Nhã dựa vào cạnh cửa cười: “Hai chữ Hảo Nhiên này không thể khiêm tốn được.”
Hảo Nhiên cúi đầu nhưng khóe môi rõ ràng đang cong lên. Cô đặt đôi bông tai ngọc lại: “Em nên hiểu là chị đang khen em hay là muốn hại em đây?”
Đường nét trên gương mặt Hảo Nhiên rất tinh xảo, khi không cười thì toát ra vẻ xa cách, nhưng khi cười như bây giờ lại có chút gần gũi đáng yêu.
“Chị nào dám hại em.” Mộc Nhã nói: “Tin em về nước đã lan truyền từ mấy ngày trước rồi. Chị nhận được hơn bốn mươi thiệp mời của các sự kiện, nào là khai trương cửa hàng đồng hồ, thời trang cao cấp, triển lãm trang sức……”
Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hảo, thiên kim số một Đế Đô, các loại hoạt động xã giao đều không thể tránh né.
Trong phòng spa, nhân viên đã chuẩn bị xong.
“Những cái đó cứ để từ từ.” Hảo Nhiên thay áo choàng tắm nằm ở trên giường, nhắm mắt lại: “Xong chuyện tối nay lại tính.”
Mộc Nhã cũng không lo lắng: “Chỉ là một viên kim cương thôi, em đã ra mặt rồi thì ai dám tranh giành với em.”
Hảo Nhiên cũng tưởng là vậy.
Trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm quốc tế Đế Đô sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá tác phẩm nghệ thuật vào tối nay, mà viên kim cương màu đen Hảo Nhiên vẫn luôn xem trọng cũng được đem ra đấu giá.
Đến cả tiệc tốt nghiệp Tiến sĩ của cô cũng không tham gia, lập tức đổi vé máy bay về nước chỉ để lấy được viên kim cương mà mình thích.
Buổi đấu giá cử hành tại Trung tâʍ ɦội nghị và triển lãm quốc tế Đế Đô. Bảy giờ tối, bầu trời trong thành phố rực rỡ lung linh, náo nhiệt về đêm.
Hảo Nhiên ngồi ở trong xe nhìn những toà nhà chọc trời mới xây cách đó không xa cảm khái: “Mới bảy tám năm không về, Đế Đô càng ngày càng đẹp.”
“Đã thay đổi rất nhiều.” Lời của Mộc Nhã có ẩn ý: “Hội chị em của em cũng có đối thủ.”
Hảo Nhiên quay người lại: “Đối thủ?”
“Hội chị em” là tổ chức nhỏ Hảo Nhiên thành lập từ hồi cấp hai lên đến cấp ba.
Lúc ấy cô đang học ở trường quốc tế đắt đỏ nhất Đế Đô, trong trường có rất nhiều học sinh nước ngoài, một số nữ sinh nước ngoài thường xuyên chèn ép nữ sinh trong nước. Sau vài lần tranh chấp, Hảo Nhiên liền thành lập cái Hội chị em này. Mới đầu là muốn các nữ sinh trong trường giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ nhóm nhỏ này lại cứ thế thăng cấp. Hiện giờ đã trở thành tổ chức từ thiện vì nữ giới nổi tiếng ở Đế Đô, đồng thời cũng là danh thϊếp cho thân phận ở trong giới.
Ở Đế Đô, tất cả thiên kim tiểu thư giàu có đều tự hào vì có thể tham gia Hội chị em.
Mộc Nhã nói: “Cách đây không lâu có một người nào đó đã thành lập một hội tên là X. Tham gia hội sẽ nhận một chuyến Dubai, có vẻ như muốn ganh đua với Hội chị em. Bên chúng ta đúng là có vài người chịu không được cám dỗ rời đi.”
Hảo Nhiên nghe xong chỉ nhẹ nhàng khảy lọn tóc cười nói: “Vậy thì em phải cảm ơn cô ta giúp em thanh lọc hội rồi."