Dịch: LTLT
Hoắc Nhiên cảm thấy học kỳ này cậu đã làm việc với cảnh sát khá nhiều. Sau khi chuyện hôm nay làm xong, mấy người bọn họ đi cùng mẹ Từ đến đồn công an ngồi mấy tiếng đồng hồ. Có lẽ một học kỳ Từ Tri Phàm còn không nói nhiều đến như thế, đầu đuôi câu chuyện nói bắt đầu từ mấy tháng trước cho đến hôm nay bọn họ xông vào tiểu khu cướp người, cảnh sát lại giúp bọn họ từng chút một làm rõ ràng mọi chuyện.
Đám người này đã bị tố cáo nhiều lần, cảnh sát đang bắt đầu điều tra, không ngờ rằng mấy người bọn họ bỗng nhiên nửa đường xuất hiện báo cảnh sát, còn nhanh chóng đẩy một số người trong đám đó vào trong hồ nước.
“Có phải tụi cháu đã gây trở ngại gì không ạ?” Hoắc Nhiên chợt nhận ra, “Có phải đã đánh rắn động cỏ không ạ? Không thể diệt trừ hoàn toàn rồi?”
“Động là chắc chắn động rồi.” Một chú cảnh sát nói, “Nhưng mà bọn họ không chạy thoát đâu… Có điều sau này mấy đứa không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa. Mấy đứa không có kinh nghiệm về phương diện này, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ không có năng lực đối phó. Tuy mấy đứa có động cơ tốt, muốn cứu mẹ của bạn cũng là việc tốt, nhưng vẫn phải bình tĩnh. Chuyện này giao cho các chú mới đúng.”
Mọi người nhao nhao tỏ ý đã hiểu.
“Sau khi về đừng ai cản tao đó.” Lúc chú cảnh sát rời khỏi văn phòng, Khấu Thầm nói.
Mọi người đều biết cậu nói gì.
Giống như Lý Linh đã nói đến, gã đàn ông có khẩu âm giống hệt bọn họ trong đám người đó chính là bạn học của dì Hồ. Gã nói là có một dự án kiếm được rất nhiều tiền muốn kéo dì Hồ làm chung. Dì Hồ không quyết định được nên bảo mẹ Từ đi cùng, kiểm tra cho chắc.
Cuối cùng đến nơi, bạn học đó giới thiệu cho hai người họ một “giáo viên”, giáo viên nói một hồi, chưa được mấy ngày dì Hồ đã bị tẩy não. Dì Hồ bắt đầu mượn tiền ở trong nhà với người quen, dì ấy nói là đầu tư, cũng không có lừa gạt, dì ấy thật sự tin là có thể kiếm tiền.
Còn về phần mẹ Từ vì sao không bị tẩy não… Mẹ Từ đưa ra hai lí do khiến cảnh sát nghe xong đều buồn cười.
“Bạn học của cô ấy trông vô cùng xấu xa. Tôi thì trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy người như thế không thể kiếm tiền được.” Mẹ Từ nói, “Với lại sau đó… giáo viên kia nói kiếm tiền thế nào, tôi vẫn luôn không hiểu, tôi không hiểu thì sao có thể tin chứ…”
Nhưng mà dù dì ấy không bị tẩy não thì “giáo viên” cũng xếp người “dẫn” dì ấy, nói trắng ra là muốn cưỡng chế tẩy não, không cho dì ấy đi. Ngày nào cũng nói với bạn thì cuối cùng bạn cũng sẽ bị tẩy não thôi.
“Mẹ có từng dao động không?” Từ Tri Phàm hỏi dì ấy.
“Có chứ. Hôm đó bọn họ tìm một kẻ nghe nói là người có quyền của nhóm làm dự án này sớm nhất đến giảng cho mẹ. Theo ý của bọn họ thì tiền kẻ này kiếm được có thể lên mặt trăng tận mấy lần.” Mẹ Từ nói, “Kẻ này nói bản thân thích rượu vang, có xưởng rượu vang của mình ở thung lũng sông hay thung lũng núi gì đó, còn mời bọn mẹ đến uống, dáng vẻ rất sang chảnh, nói rất dọa người. Lúc ấy mẹ có hơi do dự… Sau đó mẹ nhìn lại, cách kẻ này cầm ly rượu không đúng. Người không hiểu như chúng ta tùy tiện cầm thế nào cũng không sao, nhưng anh là chuyên gia rượu, sao có thể cầm sai được, chắc chắn là kẻ lừa gạt.”
Hoắc Nhiên giơ ngón cái với dì ấy: “Dì thật cẩn trọng.”
“Cảm ơn mấy đứa.” Dì Từ nói, “Lúc về dì phải đến từng nhà để xin lỗi ba mẹ mấy đứa. Chuyện nguy hiểm như này mà mấy đứa lại đi cùng Từ Tri Phàm. Quá nguy hiểm rồi, nếu xảy ra chuyện thì dì ăn nói thế nào với ba mẹ mấy đứa đây.”
“Là Từ Tri Phàm chạy theo cháu ra ngoài.” Khấu thầm nói, “Với lại chẳng phải không xảy ra chuyện gì sao ạ, một đám người bọn cháu đều đi là vì an toàn đấy.”
“Trẻ con đều cảm thấy mình chu đáo.” Mẹ Từ nhìn bọn họ, “Trẻ con đều nói mình trưởng thành rồi, giống người say rượu nói mình không say vậy.”
Mọi người đều cười.
Sau khi công việc cần bọn họ phối hợp đã xong, cả đám dẫn mẹ Từ đi ăn cơm, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.
Từ Tri Phàm nói chuyện với mẹ Từ ở trong phòng.
Những người còn lại thì tập trung trong phòng Hoắc Nhiên với Khấu Thầm, Hứa Xuyên còn mua một đống đồ ăn, ôm hai thùng bia.
“Tối hôm nay tao không ngủ được, phấn khích quá mức. Tao đoán là tụi mày cũng giống vậy.” Hứa Xuyên nói, “Làm xong chuyện này, coi như là lễ trưởng thành của chúng ta rồi chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Giang Lỗi lấy bia ra, ném từng chai cho bọn họ, “Trước đây Hoắc Nhiên với Khấu Thầm nhận được thư biểu dương của cảnh sát, tao còn rất hâm mộ, cảm thấy cả đời này của mình có thể không bị cảnh sát bắt đã coi như là trưởng thành khỏe mạnh rồi chớ đừng nói đến được cảnh sát biểu dương…”
“Tao từng được biểu dương rồi.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Hồi tiểu học tao nhặt được 5 tệ đem đến đồn công an, có biểu dương tao rồi.”
“Lỗi Lỗi quá tuổi rồi.” Hoắc Nhiên nói, “Mày nói lúc tiểu học cũng từng làm vậy.”
“Đúng.” Giang Lỗi thở dài, “Bây giờ tao nhặt được 5 tệ, chạy đến đồn công an đưa…”
“Đó là chuyện không thể.” Khấu Thầm nói.
“Đúng vậy, có khi nào cảnh sát cảm thấy tao bị điên không?” Giang Lỗi nói.
“Ý tao là mày chắc chắn sẽ không cầm đến đồn cảnh sát.” Khấu Thầm nói, “Nhất định sẽ nhét vào túi.”
“Đm.” Giang Lỗi nghĩ một chút, “Phải.”
Cả đám cười một hồi, Hồ Dật suýt nữa đổ cả ly bia.
“Tao nói này, làm dơ thì phải đền đó.” Khấu Thầm chỉ cậu ta.
“5 tệ đủ không, lấy 5 tệ Giang Lỗi nhặt được đền đi.” Hồ Dật nói.
Cả đám lại cười như điên.
Đêm hôm nay thật sự không có ai ngủ, vốn dĩ tưởng rằng bọn họ ra ngoài cả buổi sáng, lại uống bia ăn vặt, nói chuyện đến nửa đêm cũng gần đủ rồi, cuối cùng đến sáng hôm sau Từ Tri Phàm đến, bọn họ vẫn chưa ngủ.
Đương nhiên, cũng không phải tỉnh táo hoàn toàn, người trên giường kẻ dưới đất dựa nhau mà xem ti vi.
“Bây giờ tao muốn báo cảnh sát, với cảnh tượng này của tụi mày không thể khiến người ta tin là tụi mày không làm chuyện gì phạm pháp.” Từ Tri Phàm nhìn bọn họ, “Tụi mày là không ngủ hay là sáng sớm dậy đến đây vậy?”
“Có lúc nào mày thấy đám này nó dậy sớm như vậy chưa?” Hoắc Nhiên gối đầu trên bụng Khấu Thầm, từ tốn nói.
Khấu Thầm vừa mới ngủ, bụng nhẹ nhàng phập phồng, khiến cậu nhớ lại cảm giác gối lên bụng Soái Soái hôm đó, có điều hô hấp của Soái Soái nhanh hơn rất nhiều.
Xem ra Khấu Thầm không hẳn là một em cún.
“Muốn ăn chút gì không?” Từ Tri Phàm hỏi, “Tao thấy bộ dạng của tụi mày cũng không kịp đến nhà hàng ăn sáng đúng không? Tao đặt đồ ăn nhé.”
“Mày coi rồi làm…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, Khấu Thầm duỗi tay gãi lên mặt cậu, còn dùng lực rất mạnh. Cậu giật mình, “Làm gì…”
Khấu Thầm lại đẩy đầu cậu qua một bên, gãi mấy cái lên trên bụng của mình, sau đó thì ngủ tiếp.
Có lẽ đầu mình ngăn cản chỗ ngứa của người ta.
“Vậy tao xem menu.” Từ Tri Phàm đi đến, ngồi bên giường, cầm menu ở đầu giường xem.
Hoắc Nhiên ngồi dậy, thuận tay cầm góc chăn đắp lên trên bụng Khấu Thầm.
Cậu ngồi bên cạnh Từ Tri Phàm cùng xem menu, nhỏ giọng hỏi: “Tình trạng mẹ mày thế nào?”
“Cũng ổn.” Từ Tri Phàm nói, “Nhưng mà mẹ tao nói là tối hôm qua mơ thấy ác mộng, trước đây chưa từng mơ thấy, giờ an toàn rồi lại mơ thấy ác mộng.”
“Chắc nghĩ lại thấy sợ.” Hoắc Nhiên nói, “Trước đó căng thẳng quá, chỉ suy nghĩ làm thế nào để không bị tẩy não, làm gì còn thời gian sợ hãi mà mơ thấy ác mộng.”
“Ừ.” Từ Tri Phàm mỉm cười, “Hôm qua ba tao mừng phát điên, mắng tao một trận trước, sau đó lại vừa cười vừa khóc với mẹ tao, rồi còn hát nữa, là bài hát lúc hai người họ quen nhau từng hát.”
“Đệt, lãng mạn vậy.” Hoắc Nhiên cười một hồi.
“Hoắc Nhiên.” Từ Tri Phàm thấp giọng nói, “Sau khi về, nếu như Khấu Thầm đi kiếm chuyện với anh Lý Linh…”
“Tao sẽ đi cùng.” Hoắc Nhiên không nghĩ ngợi mà ngắt lời cậu ta, “Chuyện này tao không cản được. Mày nói tao manh động cũng được, không hiểu chuyện, không nghĩ đến đại cục cũng không sao. Lúc bọn họ gây sự với mày, một là không nghĩ đến chuyện này có liên quan đến mày hay không, hai là không nghĩ đến tình hình nhà mày, ba là không nghĩ rốt cuộc sự thật như thế nào. Dù sao với tính cách của tao, ở cái tuổi này không làm chuyện ăn miếng trả miếng thì sau này lúc nhớ lại thời thanh xuân sẽ rất nhàm chán.”
“Tao không muốn cản.” Từ Tri Phàm cười.
“Vậy mày nói đi.” Hoắc Nhiên nhìn cậu ta.
“Mày bảo Khấu Thầm ra tay có nặng nhẹ chút.” Từ Tri Phàm thấp giọng nói, “Xử phạt của chúng ta vẫn chưa hết đó.”
“Mày nói với cậu ta đi.” Hoắc Nhiên nói, “Trong đám chúng ta mày là người chín chắn nhất.”
“Tao nói cũng không phải không được, chỉ là tao cảm thấy mày nói thì cậu ta mới để tâm.” Từ Tri Phàm nói, “Còn người khác nói gì, cậu ta có nghe hay không thì phải xem tâm trạng.”
Hoắc Nhiên hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm cậu ta một hồi: “Anh trai Tri Phàm, mày có ý gì, sao tao cảm thấy dạo này tụi mày cứ có ý xấu thế nào đó.”
Từ Tri Phàm chỉ cười không nói, khi Hoắc Nhiên muốn mở miệng nói tiếp thì cậu ta bỗng nhiên vỗ một phát lên chân Khấu Thầm: “Ăn cơm thôi!”
“Á!” Khấu Thầm hét một tiếng, trở mình ôm chân của mình co thành một cục, một hồi mới chửi, “Từ Tri Phàm, mẹ nó tao gϊếŧ mày.”
Người trong phòng nửa tỉnh nửa mê đều bị tiếng hét “Từ Tri Phàm” làm giật mình đến mức mắt mở to, tiến vào trạng thái có thể làm ngay một bộ đề thi.
“Giờ tao kêu người ta đưa đồ ăn sáng đến.” Từ Tri Phàm nói, “Tụi mày dọn dẹp chút đi.”
Ăn xong bữa sáng, cả đám bọn họ lại chen chúc trong phòng. Kết quả của cuộc thảo luận thống nhất đêm qua là hiệu suất của bọn họ quá cao, ban đầu nghĩ là tìm người, đi chơi kiểu gì cũng phải một tuần mới về. Bây giờ mới một ngày đã giải quyết xong rồi, vậy thì chắc chắn không thể về ngay, phải quẩy.
“Tri Phàm, mày đưa mẹ mày về…” Hứa Xuyên lên kế hoạch.
“Mẹ tao không cần tao đưa về.” Từ Tri Phàm xua tay, “Mẹ tao đặt vé ở quầy lễ tân rồi, buổi trưa bay, ba tao đến đón.”
“Lòng mong muốn về mà.” Giang Lỗi nói.
“Không muốn ở lại đây một chút nào nữa.” Từ Tri Phàm nói, “Chúng ta chơi mấy ngày rồi về, không thể phí một chuyến đi được. Oanh tạc mấy tấm khoe chân trắng bên bờ cát trên tường rồi nói sau.”
“Chân đen thì không có tư cách xuất hiện sao?” Ngụy Siêu Nhân nằm trên giường, giơ chân mình lên, “Thể hiện sức mạnh.”
“Không để xuống thì tao sẽ chặt giúp mày bây giờ.” Khấu Thầm nói, “Thể hiện sức mạnh của tao.”
Ngụy Siêu Nhân để chân xuống.
Buổi sáng Từ Tri Phàm đưa mẹ Từ đến sân bay, đám bọn họ ở khách sạn nghiên cứu hành trình.
“Đi biển trước đi.” Hồ Dật nói, “Tao chưa từng thấy biến.”
“Được.” Khấu Thầm gật đầu.
“Sau đó thì đi khu vui chơi đi, bên cạnh cổng lớn bãi biển.” Hoắc Nhiên chỉ bản đồ, “Tiện thể ăn cơm.”
“Mấy chỗ tiêu biểu có thể xem thử.” Hứa Xuyên nói, “Bên cạnh bãi biển còn có núi, có thể leo thử… Thôi không leo nữa… Ấy có cáp treo…”
“Ngồi cáp treo.” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Tụi mày thật sự khiến Hoắc Nhiên thở dài mà.” Khấu Thầm nói.
“Vậy Hoắc Nhiên tự mình leo đi.” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Biến đi.” Hoắc Nhiên trừng cậu ta.
Từ Tri Phàm từ sân bay trở về, không về thẳng phòng mà cả đám bọn họ đã chờ ở sảnh lớn khách sạn, thay quần áo mùa hè mà bọn họ cố ý mang theo.
Khấu Thầm còn cảm thấy quần áo của mình chưa đủ hè, lại đến khu thương mại của khách sạn mua một cái quần đùi: “Như này thì vô cùng hợp biển rồi.”. Ngôn Tình Sủng
“Giờ muốn chụp một tấm không?” Hoắc Nhiên hỏi.
Khấu Thầm nhanh chóng hơi nghiêng về phía quầy lễ tân, cánh tay chống lên trên bàn, Hoắc Nhiên giơ điện thoại chụp cho cậu một tấm.
Sau đó bọn họ lại nhờ quản lý ở sảnh chụp giùm một tấm ảnh tập thể, vẫn đứng ở trước quầy lễ tân. Hoắc Nhiên không hiểu vì sao cứ phải ở trước quầy lễ tân.
Ngay sau đó tường nhà của Khấu Thầm liền dẫn đầu đăng một bài, ảnh kèm theo là tấm ảnh tập thể.
– Bạn bè. Xuất phát.
Hoắc Nhiên nhìn thấy trạng thái này bỗng nhiên có hơi xúc động, những người khác cũng đều đăng ảnh tập thể, nhưng mà biểu đạt không giống Khấu Thầm.
Chỉ có mỗi Khấu Thầm viết hai chữ “bạn bè”.
Khoe khoang không có quy luật gì…
Ban đầu Hoắc Nhiên không muốn đăng ảnh, nhưng chần chừ một hồi, vẫn đăng lên, viết bốn chữ.
– Xuất phát. Bạn bè.
“Mẹ nó, sớm muộn cũng block hai tên không biết xấu hổ không ngừng show ân ái.” Giang Lỗi vừa lướt điện thoại vừa hung dữ mắng, “Xem tường nhà cũng không thoát được hai đứa nó.”
Hứa Xuyên cười không ngừng: “Có phải mày ghen không? Thời gian quen biết Hoắc Nhiên dài như vậy mà nó chưa từng đăng giống mày đúng không?”
“Đúng, đm.” Giang Lỗi nói, “Tao cũng đánh không lại Khấu Thầm.”
“Thấy mày đáng thương, tao đăng với mày cho.” Hồ Dật thở dài.
Trạng thái Giang Lỗi đăng là: “Bờ biển! Nắng vàng! Tao đến đây!”
Ngay sau đó Hoắc Nhiên nhìn thấy trạng thái Hồ Dật vừa đăng.
– Bờ biển! Nắng vàng! Tao cũng đến đây!
Cậu thật sự không nhịn được nữa, cười đến suýt nữa không đứng vững.
“Đi đi đi.” Từ Tri Phàm vẫy tay với bọn họ, “Xe đến rồi, đừng cười nữa.”
Cả đám lên xe vẫn cười không ngừng lại được.
Khấu Thầm nhờ khách sạn đặt giùm một chiếc xe MPV chín chỗ, cậu không muốn chia thành hai xe, cậu chỉ muốn tất cả mọi người ngồi chung một chỗ, cảm giác náo nhiệt khiến người ta thoải mái.
Cậu chưa từng đi du lịch, lúc Khấu Tiêu với lão Dương đi chơi, cậu cũng có đi theo mấy lần, nhưng dù sao cũng là bóng đèn, chơi không được thỏa thích.
Du lịch cùng với nhóm bạn, ồn ào náo nhiệt, vừa cười vừa chửi, đối với cậu mà nói thật sự là quá có sức hấp dẫn, trước đây từng giống như vậy cũng chỉ là du lịch mùa Xuân, mùa Thu hồi tiểu học.
Sau khi cả đám lên xe thì bắt đầu hỏi thăm anh tài xế còn chỗ nào có thể chơi được. Khấu Thầm ngồi ở bên cạnh cửa sổ cũng không nói chen vào, chỉ nghe, dù sao cậu cũng không có kinh nghiệm du lịch, chỉ cảm thấy nghe thôi mà tâm trạng vui vẻ.
“Cậu từng đi biển chưa?” Hoắc Nhiên ở bên cạnh hỏi cậu.
“Từng đi.” Khấu Thầm gật đầu, “Đi với chú của tôi, dạy dỗ tôi cả một đường, tôi thấy có bóng ma luôn rồi, lát nữa nghe thấy tiếng sóng biển có thể sẽ có ảo giác chú ấy đang ở bên cạnh.”
Hoắc Nhiên dựa vào lưng ghế bật cười: “Vậy lát nữa cậu xuống nước không? Tài xế nói mấy hôm nay nóng vô cùng, buổi sáng khi nắng đẹp có thể xuống nước ngâm mình.”
“Trong biển à?” Khấu Thầm hỏi.
“Nói nhảm, chúng ta đến biển mà.” Hoắc Nhiên nhìn cậu, “Không ngâm trong biển chẳng lẽ ngâm trong sông sao?”
“… Tôi không mang quần bơi.” Khấu Thầm nhíu mày.
“Ngâm nước, không có bơi.” Hoắc Nhiên nói, “Tuy ở đây nóng, nhưng dù sao cũng là tháng 1, tài xế nói nước vẫn hơi lạnh.”
“Ồ, không bơi à.” Khấu Thầm gật đầu, “Ngâm chân đúng không, vậy thì ngâm thôi.”
Hoắc Nhiên cảm thấy hình như Khấu Thầm hơi căng thẳng, nhưng mà không nghĩ ra được nguyên nhân Khấu Thầm căng thẳng. Với lại, cả đường đi Khấu Thầm còn rất phấn khích, thậm chí lát nữa mọi người pose 9 tấm liên tiếp thế nào cũng đã nghĩ xong rồi…
Nhưng mà đến nơi rồi, khi cả đám nhìn thấy biển, cởi giày vui vẻ chạy vào biển Hoắc Nhiên rốt cuộc hiểu được Khấu Thầm đang căng thẳng chuyện gì.
Khấu Thầm cũng cởi giày, cùng mọi người xông vào biển, sau đó đưa mắt nhìn người khác tiến về trước, mình thì đứng ở trong nước mà sóng đánh tới mới qua mắt cá.
“A…” Khấu Thầm hét to cùng với đám người phía trước.
“A…” Hoắc Nhiên ở sau cậu cũng hét lên.
“Ấy đệt.” Khấu Thầm quay đầu lại, “Sao cậu ở phía sau? Ra biển đi! Bọn họ đều đi rồi!”
“Cậu thì sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Tôi… Ở đây chụp vài tấm cho mấy cậu trước đã.” Khấu Thầm lấy điện thoại giơ lên, “Cậu đi đi, chạy về phía trước.”
“Tôi chụp giúp cậu.” Hoắc Nhiên cầm điện thoại quay về phía Khấu Thầm, sau đó ấn nút quay phim, “Chụp cho cậu mấy tấm chạy về biển lớn.”
“Không vội, lát nữa đi.” Khấu Thầm quay đầu, “Hay là cậu chụp cho tôi mấy tấm tôi từ biển chạy về phía cậu trước… Cậu lùi lại mấy bước, tôi chạy đến.”
“Khấu Thầm.” Hoắc Nhiên zoom máy ảnh đến gần gương mặt của Khấu Thầm, “Có phải cậu không dám xuống nước không?”
“… Con khỉ ấy.” Khấu Thầm trừng Hoắc Nhiên, chỉ mình, “Tôi không dám xuống nước? Nước này á? Chạy một trăm mét cũng chưa cao đến eo tôi, tôi không dám xuống ư?”
“Vậy cậu chạy về phía biển đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Đm.” Khấu Thầm xoay người đối diện với biển, lại quay đầu chỉ Hoắc Nhiên, “Chụp cho đẹp đó.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Khấu Thầm hít một hơi, đón sóng biển mà chạy đến đó.
Mấy giây sau, cậu vọt đến trước con sóng, đỉnh cơn sóng “phạch” vỗ lên trên chân của cậu, Hoắc Nhiên chưa kịp lên tiếng, cậu đã lập tức xoay người chạy đến trước mặt Hoắc Nhiên.
“Đm, cậu có nhìn thấy không?” Cậu trừng Hoắc Nhiên, “Vừa rồi suýt nữa tôi bị chết đuối.”
Hoắc Nhiên ngẩn người, không nhịn được cười như điên.