Dịch: LTLT
Sau khi Khấu Thầm đơn phương tuyên bố kết quả các cược mấy giây, Hoắc Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng lại, cảm giác kinh ngạc đạp bay nỗi hoảng sợ lúc nãy còn chưa biết rõ có phải ma nữ áo trắng hay không.
“Cậu ra khỏi tòa nhà trước.” Khấu Thầm nhảy từ trên bậc thang xuống lại lần nữa, duỗi người “Người ra trước thì coi như thua, tôi vẫn chưa nghĩ xong bắt cậu làm chuyện gì cho tôi, nghĩ xong rồi nói với cậu sau.”
“Cậu nói lại lần nữa?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm
“Nghĩ xong rồi nói với cậu sau.” Khấu Thầm nói.
“Không phải câu này.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu thua rồi.” Khấu Thầm nói xong thì mỉm cười, vừa đi vừa huýt sáo “Có điều nếu cậu không phục, có thể ba trận thắng hai, chúng ta lại hẹn hai ngày…”
“Không cần, tôi thua thì thua.” Hoắc Nhiên cắt ngang lời Khấu Thầm, ba trận thắng hai? Không cần thiết, cậu có chơi có chịu, cậu thà nhận thua cũng không muốn vào lần nữa.
Khấu Thầm quay đầu lại nhìn cậu, không nói gì.
Phía sân thể thao có ánh sáng đèn pin cầm tay lóe lên, tuy ở giữa còn cách một sân bóng đá cộng thêm bốn đường chạy, Khấu Thầm và Hoắc Nhiên vẫn theo bản năng trốn đến góc tường bên cạnh.
Nhưng mà rất nhanh ánh sáng đèn pin cầm tay bên kia đổi phương hướng, chiếu sang phía sân bóng rổ, Hoắc Nhiên thở phào một hơi, trường học quản lý các phương diện đều rất nghiêm khắc, nếu như bị bảo vệ bắt được, ngày mai lão Viên chắc chắn sẽ tìm nói chuyện, cậu tuy không phải học sinh xuất sắc gì, nhưng cũng không muốn mới đi học cứ chạy đến văn phòng hoài.
Đặc biệt còn luôn đi chung với Khấu Thầm.
Đi về trước chưa được mấy bước, trước mặt đột nhiên lóe lên mấy cái bóng, có một cái thậm chí còn từ trên trời rơi xuống, bóng trắng lơ lửng trên cầu thang rồi lơ lửng biến mất tạm thời bị lãng quên kia lập tức quay lại trong đầu Hoắc Nhiên.
May là gần như cùng lúc mấy bóng đen xuất hiện, cậu nghe thấy Từ Tri Phàm giảm thấp tiếng nói: “Hoắc!”
Từ Tri Phàm không hổ là bạn cứng chung lớp từ hồi cấp 2 với cậu, biết thời điểm thế này phải lập tức lên tiếng chào hỏi, nếu không giây tiếp theo cậu có thể chạy đi 20 mét.
“Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc, Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc.” Khấu Thầm đột nhiên hát lên “Chiêu thức võ thuật của Hoắc gia quyền linh hoạt…” (lời bài hát Hoắc Nguyên Giáp của Châu Kiệt Luân)
Hoắc Nhiên lập tức buồn bực.
Quả nhiên, Khấu Thầm vừa hát vừa quay mặt qua nhìn cậu, lại quay mặt nhìn Từ Tri Phàm, cười vô cùng vui sướиɠ: “Các cậu đến muộn vậy hả?”
“Cười ngọt đến như vậy, xem ra thắng rồi à?” Từ Tri Phàm nói.
“Ừ!” Khấu Thầm rất khoa trương dùng sức mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu “Loại cá cược này, không phải tôi nói, là người thì có thể thắng cậu ta.”
“Đi thôi, nói nhảm gì với cậu ta chứ.” Hoắc Nhiên vô cùng khó chịu, nhưng cũng nói không ra được lời tàn nhẫn nào, dù sao coi như không có đoạn cuối cùng kia, Khấu Thầm cũng có thể thắng cậu.
“Đi đâu?” Khấu Thầm hỏi.
“Liên quan đếch…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong, Từ Tri Phàm ở bên cạnh đã đẩy cậu một cái.
“Về nhà, còn đi đâu được nữa?” Giang Lỗi nói.
Khấu Thầm lấy điện thoại ra xem thời gian: “Đi ăn đồ nướng đi, tôi mời.”
“Cái gì?” Hồ Dật ngây người.
“Ăn đồ nướng đó.” Khấu Thầm nói “Nói chuyện một chút, dù sao cũng đã ra ngoài rồi, không muốn biết ban nãy tụi tôi nhìn thấy cái gì ở quỷ lâu sao?”
“… Nhìn thấy cái gì?” Từ Tri Phàm cũng ngây người, quay đầu nhìn Hoắc Nhiên.
“Lát nữa nói, đi đi đi đi.” Khấu Thầm xua tay, đi về phía tường rào cổng sau.
“Đi không?” Giang Lỗi hỏi.
“Đi con khỉ.” Hoắc Nhiên tức giận nói.
“Đi.” Từ Tri Phàm nói.
“Bà má mày!” Hoắc Nhiên trừng cậu ta.
“Làm gì á.” Từ Tri Phàm đẩy cậu đi về phía Khấu Thầm, thấp giọng “Một lớp phải học chung hai năm đó, cứng như vậy làm gì? Cho cậu ta mặt mũi.”
“Vậy mặt mũi của tao đâu?” Hoắc Nhiên nói.
“Mặt mũi mày không có sao?” Từ Tri Phàm nói “Rớt chỗ nào tụi tao nhặt giùm mày.”
Hoắc Nhiên đi mấy bước thở dài: “Rớt trong quỷ lâu rồi, đệt.”
Trên con đường bên cạnh trường học có không ít quán đồ nướng, toàn bộ dựa vào học sinh mấy trường học xung quanh buổi tối trèo tường ra ngoài nuôi sống, thời điểm nghỉ học đều nửa chết nửa sống, mới khai giảng liền hoàn hồn lại.
“Hay là kêu Hứa Xuyên với Ngụy Siêu Nhân ra chung luôn?” Lúc Giang Lỗi ngồi xuống hỏi một câu.
“Không cần, hai đứa nó ở xa lắm, đến đây cũng trời cũng sắp sáng.” Khấu Thầm vẫy tay “Ông chủ!”
“Muốn cái gì!” Ông chủ gào lên.
“Mỗi thứ 5 xiên!” Khấu Thầm cũng gào lên.
“Ăn hết không đó?” Hồ Dật nhìn về phía ông chủ, món ăn trên bàn phong phú các loại, còn là xiên lớn.
“Sức ăn mấy cậu sao vậy?” Khấu Thầm khinh thường nhíu mày “Tôi với chị tôi hai người cũng có thể ăn một bàn.”
“Chị cậu là con gái sao?” Hoắc Nhiên không kiềm được hỏi.
“Là con gái.” Khấu Thầm cũng không suy nghĩ nói tiếp “Giống như cậu, chỉ là gan lớn hơn cậu.”
Hoắc Nhiên chợt ngẩng đầu trừng cậu, lời này thật sự không thể nhắc, vừa nhắc cậu liền muốn cầm xẻng chôn mình.
“Miệng cậu con mẹ nó thiệt thiếu đánh.” Khấu Thầm nói, lại hỏi “Uống rượu không?”
“Uống một chút?” Giang Lỗi nhìn Từ Tri Phàm.
“Uống chút đi.” Từ Tri Phàm nhìn Hoắc Nhiên “Rượu gạo?”
“Ông chủ lấy rượu!” Khấu Thầm kêu.
Nhóm người Hoắc Nhiên bình thường ăn cơm chung với nhau đều uống bia, nhưng mà lúc này Từ Tri Phàm nói là rượu gạo, tửu lượng Khấu Thầm thế nào cậu ta không biết, nhưng tửu lượng của Hoắc Nhiên nhiều ít có thể tìm lại chút mặt mũi, mùa đông trong đất hoang ở ổ rơm mấy ngày luyện ra được tửu lượng.
“Ban nãy tụi mày lên quỷ lâu rồi?” Từ Tri Phàm hỏi “Ở đó bao lâu?”
“10 phút đi.” Khấu Thầm nói, nghĩ nghĩ lại nhìn Từ Tri Phàm “Ba người các cậu vừa đến?”
“Nói nhảm, nếu đến sớm có thể để cho cậu thắng sao?” Giang Lỗi nói.
Câu nói này Từ Tri Phàm muốn cản cũng cản không được, thở dài.
Khấu Thầm quả nhiên nghe thấy liền mỉm cười, quay đầu cười ha ha nhìn Hoắc Nhiên, lúc ông chủ bưng ra hai mâm lớn thịt nướng đã nướng xong cậu vẫn chưa ngừng lại.
“Cậu có dẫn người theo không?” Hoắc Nhiên đột nhiên hỏi.
“Không có.” Khấu Thầm cười nói.
Biểu tình trên mặt Hoắc Nhiên rất bất mãn, tràn đầy ý cậu đoán con mẹ nó tôi sẽ tin cậu sao cái thứ không biết xấu hổ?
“Thật sự không có.” Khấu Thầm thu lại nụ cười “Lúc này người tôi có thể kêu được cũng chỉ có Siêu Nhân với Hứa Xuyên, hai đứa nó ở rất xa, chạy một chuyến không đáng.”
“Đệt.” Hoắc Nhiên nhíu mày “Vậy cái người chúng ta nhìn thấy là ai hả?”
“Trong quỷ lâu còn có người?” Mấy người kia kinh ngạc, cùng ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hoắc Nhiên và Khấu Thầm.
“Ừ, ngoại trừ chúng ta, quả thật còn…” Khấu Thầm vừa lấy bình rượu rót rượu, vừa liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên “Cậu xác định đó là người?”
Hoắc Nhiên chậm chạp quay đầu sang, nhìn Khấu Thầm, sau mấy giây mới nói được câu: “Đậu má.”
Khấu Thầm lập tức cười đến mức rót rượu lên trên bàn.
“Người thế nào?” Từ Tri Phàm cắt ngang, cảm thấy hai người này mới đơn độc với nhau mười phút vậy mà không đánh nhau, may là Hoắc Nhiên sợ ma.
“Mặc đồ màu trắng, hình như là váy.” Khấu Thầm nói “Tôi biết phía trên có người, nhưng mà chạy đến nhìn thấy người như vậy, tôi sợ đến mức ngồi luôn trên đất.”
“Á.” Giang Lỗi có hơi giật mình.
“Sàn nhà hình như lại bị tôi làm nứt ra một miếng, văn vật cũng quá không bền rồi.” Khấu Thầm nói “Trên mông tôi có phải có dao không.”
“Chưa từng nhìn, không biết.” Hoắc Nhiên thuận miệng tiếp lời.
“Cậu…” Khấu Thầm nhanh chóng nghiêng người qua, ngón tay móc lên trên lưng quần.
“Không xem cảm ơn.” Hoắc Nhiên ngắt lời Khấu Thầm.
“Vậy quá đáng tiếc rồi.” Khấu Thầm rút tay về, hoàn toàn không để ý nói lại chủ đề trước đó “Ngày mai tôi lại đến quỷ lâu xem thử.”
“Còn đi?” Giang Lỗi hỏi.
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, đè thấp giọng “Đó chắc chắn là người, không chừng sẽ đi nữa, tôi phải làm rõ ràng, dù sao dọa tôi té nhào, lỡ như là tập đoàn tội phạm gì đó ở đây giao dịch, tôi ghi âm quay video gì đó đưa cho chú cảnh sát, đến lúc đó tôi chính là thiếu niên xông vào hang ổ…”
“Tin đồn cậu đánh thầy giáo con mẹ nó là dựa theo cách này chém ra có phải không?” Hoắc Nhiên vốn không muốn mở miệng, dù sao cậu mới thua ở trong quỷ lâu, còn thiếu Khấu Thầm chuyện “đồng ý đối phương một việc”, nhưng thật sự không kiềm lòng được “Não động này của cậu dán 502 lại đi, cậu nói đó là ma thì người tin còn nhiều hơn so với băng đảng tội phạm gì đó.” (Não động nghĩa đen chỉ não bị thủng nghĩa bóng chỉ ảo tưởng)
“Được thôi.” Khấu Thầm nói “Vậy ngày mai tôi lại đến gặp ma, cậu đi không?”
“Tôi không điên.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi chỉ muốn hỏi thử thôi.” Khấu Thầm thở dài “Với lá gan này của cậu, ở trong đất hoang dùng củi nhóm lửa?”
“Chuyện này là thật không phải chém gió.” Giang Lỗi nói “Kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của Hoắc Nhiên đã max điểm, đừng nói nhóm lửa, một mình ăn trái dại đi săn, sống một tháng cũng không vấn đề.”
Khấu Thầm có chút bất ngờ nhìn Hoắc Nhiên, một lát sau vẫn còn hơi mù mịt: “Một mình?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cắn miếng thịt.
“Không sợ ma?” Khấu Thầm hỏi.
“Nơi hoang dã không có ma.” Hoắc Nhiên nói.
“… Dựa vào đâu hoang dã không có ma?” Khấu Thầm truy hỏi.
“Nhảm nhí, hoang dã có ma con mẹ nó sao tôi sống” Hoắc Nhiên nói “Hoang dã nhất định không có ma.”
“Cái đệt.” Khấu Thầm vẻ mặt khâm phục nhìn cậu “Logic này của cậu khá mạnh mẽ đó.”
Ăn đồ nướng xong, cái bóng đó rốt cuộc là người nào, bọn họ cũng không thảo luận ra được kết quả, tin tức duy nhất Khấu Thầm nhận được đó là, Hoắc Nhiên uống rượu rất được.
Sau khi mọi người ra cửa, Khấu Thầm cảm thấy dưới chân có hơi lung lay, nhưng Hoắc Nhiên ngay cả ánh mắt cũng vẫn còn tỉnh táo, trâu bò.
Từ Tri Phàm và Hồ Dật đều không uống nhiều, Giang Lỗi thì không xong rồi, vắt tay lên cổ Từ Tri Phàm hát nãy giờ, cuối cùng bị Từ Tri Phàm quăng xuống dưới gốc cây bên đường.
“Các cậu đi thế nào?” Khấu Thầm hỏi.
“Xe đạp, đạp điện.” Từ Tri Phàm nói “Dừng ở bên cửa chính.”
“Cậu ta cũng đạp xe?” Khấu Thầm chỉ Giang Lỗi.
“Nó đi xe điện với tôi đến đây.” Hồ Dật thở dài “Lát nữa tôi đem nó về nhà tôi vậy, nó về nhà chắc chắn bị mẹ nó đánh cho một trận.”
“Được, vậy tôi đi trước.” Khấu Thầm thuận đường chầm chậm đi mấy bước “Hoắc Nhiên.”
“Cái gì.” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
“Chuyện đó tôi nghĩ xong sẽ nói với cậu.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên chậc một tiếng không nói gì.
“Ngủ ngon.” Khấu Thầm mỉm cười vẫy tay, xoay người sải bước đi, còn ngân nga hát “Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc…”
Mọi người kéo Giang Lỗi về lại chỗ ngừng xe ở cổng trường học, sau khi Hồ Dật đạp xe, dùng dây buộc hành lý trên xe cột lên lưng Giang Lỗi.
“Chuyện Khấu Thầm vừa nói là chuyện gì?” Sau khi Hồ Dật đạp xe đi, Từ Tri Phàm mới hỏi.
“Chuyện cá cược thua đó.” Hoắc Nhiên nói “Nói là người thua đồng ý làm một việc của đối phương.”
“À.” Từ Tri Phàm khởi động xe điện “Rốt cuộc mày thua thế nào? Sợ đến mức chạy ra ngoài?”
Hoắc Nhiên leo lên xe đạp về phía trước: “Tao với cậu ta cùng ra ngoài, thằng chó đó chạy sau cùng đột nhiên lùi về sau một bước! Tao không kịp phản ứng, con mẹ nó thành tao ra ngoài trước.”
Từ Tri Phàm ngây người, sau đó cười không ngừng được.
“Đừng cười.” Hoắc Nhiên nhíu mày “Bằng không… Sáng sớm ngày mai đến quỷ lâu xem thử đi, theo lý thuyết nếu đó thật sự là người, tối lửa tắt đèn cao như vậy nhảy xuống, thể nào cũng phải để lại chút dấu vết.”
“Được.” Từ Tri Phàm gật đầu “Ngày mai cất hành lý ở ký túc xá rồi đi xem.”
Người trong ký túc xá vẫn là người học kỳ trước không có thay đổi, bốn người ở chung một phòng, chỉ là từ lầu một chuyển đến lầu hai, ký túc xá đám Khấu Thầm không hiểu sao chuyển thành phòng đối diện.
Giang Lỗi và Hồ Dật vẫn chưa đến trường, sau khi Hoắc Nhiên cất hành lý xong, đột nhiên có hơi gấp gáp, kéo Từ Tri Phàm dự định bây giờ đến quỷ lâu xem thử.
Ban ngày cậu vẫn rất dũng cảm.
Nơi hoang dã không có ma, ban ngày không có ma.
Ma đều ở trong phòng tối nhỏ không bật đèn lúc ban đêm.
Mới ra ngoài, Khấu Thầm cùng Hứa Xuyên đi ra, trong tay Hứa Xuyên cầm mấy trái quýt, đưa cho hai người: “Thử đi, ngọt lắm.”
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiên lấy trái quýt.
Vừa xoay người sắp đi, Khấu Thầm ở phía sau lại gọi cậu: “Hoắc.”
Hoắc Nhiên chợt siết chặt trái quýt trong tay, quay đầu, nếu Khấu Thầm dám hát, cậu dám nhét quýt vào trong miệng Khấu Thầm.
“Nhiên.” Khấu Thầm nhìn cậu mỉm cười “Tôi hỏi cậu này, nếu đi cắm trại, phải chuẩn bị những thứ gì?”
“… Coi cậu cắm thế nào.” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Thì hoàn toàn hoang dã, thời gian 3 ngày.” Khấu Thầm nói “Bây giờ chỉ có một cái lều, còn phải mang theo thứ gì?”
“Mang Hearthstone đi.” Hoắc Nhiên nói.
Cái loại người mang theo lều có không thấm nước được đã cảm thấy bản thân có thể sinh tồn nơi hoang dã thật sự rất nhiều, cậu muốn trả lời cũng không biết trả lời sao.
“Hearthstone?” Khấu Thầm không kịp phản ứng “Thẻ kiểu Hearthstone sao?”
Hứa Xuyên đứng bên cạnh bật cười ra tiếng: “Hearthstone đó, đại ca.” (Hearthstone: Heroes of Warcraft game thẻ bài)
“Ông nội cậu.” Khấu Thầm hoàn hồn “Con mẹ nó tôi nói chuyện nghiêm túc đó.”
“Nếu tôi nói nghiêm túc với cậu, nửa tiếng không nói hết.” Hoắc Nhiên thở dài.
“Vậy được.” Khấu Thầm nghĩ “Tối nay cùng nhau ăn cơm, cậu nói chi tiết cho tôi, tôi liệt kê ra danh sách từ từ suy nghĩ.”
“… Ơ.” Hoắc Nhiên có hơi mù tịt nhìn lên tiếng, nhìn Khấu Thầm và Hứa Xuyên ăn quýt đi mất, cậu mới xoay người “Đệt? Có phải tao đồng ý với cậu ta rồi?”
“Ừ.” Từ Tri Phàm lột quýt.
“Tao dựa vào đâu nói cho cậu ta, cậu ta rất thân với tao sao?” Hoắc Nhiên nói.
“Coi như là người cùng nhau thấy ma.” Từ Tri Phàm vừa ăn vừa nói “Nói cho cậu ta đi, lỡ như là cậu ta muốn đi chơi, mang theo cái túi ngủ ra ngoài, lại chết bên ngoài, mày cũng không đành.”
Hôm nay vẫn chưa bắt đầu đi học, nhưng mà trên sân thể thao rất náo nhiệt, ngoại trừ học sinh mới học quân sự, còn có không ít học sinh nội trú hôm nay trở về trường.
Có lẽ là dương khí quá thịnh, trông quỷ lâu không khác biệt gì lớn với tòa nhà dạy học của bọn họ, ngoại trừ cũ hơn với dơ hơn ra.
Hoắc Nhiên đứng trước tấm bia đá, nhìn rõ bên trên quả thực viết văn vật cấp thành phố gì đó, Khấu Thầm không nói bậy.
“Con ma… người hôm qua, chính là nhảy từ đó xuống.” Hoắc Nhiên chỉ cầu thang lầu hai “Thật sự rất cao.”
“Qua đó xem thử.” Từ Tri Phàm đi qua đó.
Hoắc Nhiên nhìn xung quanh, tòa nhà này không cho vào, nhưng mà bên này người rất ít, không có ai nhìn qua đây.
Cậu cũng chạy qua, nhìn mặt đất bên cạnh cầu thang.
Đất xi măng, trong khe nứt có chút cỏ dại, nhìn không ra dấu vết gì.
“Muốn đi ra sau xem thử không?” Từ Tri Phàm hỏi “Hôm qua Khấu Thầm nói 9 giờ cậu ta đã ở đây, người đó chắc hẳn không phải đi từ chính diện cầu thang vào đúng không?”
“Đi xem thử.” Hoắc Nhiên nói.
Bên cạnh quỷ lâu chính là tường rào, khi đi dọc theo tường rào ra sau, Hoắc Nhiên vẫn không nghĩ có thể nhìn ra được cái gì, nhưng vừa xoay người qua đó, cậu và Từ Tri Phàm cùng ngẩn người.
Phía sau tòa nhà mọc đầy cỏ dại cao nửa người, trong góc có mấy người đang đứng.
Hoắc Nhiên trong lúc giật mình và lúng túng nhanh chóng đếm thử, bốn nam hai nữ, đều là học sinh khối mười hai, nữ sinh có một người là hoa khôi của ban xã hội khối mười hai.
Hoắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy chất lượng phân loại không kỹ dễ dàng hạ thấp, hoa khôi này không thể nào khiến người ta thích, không xinh, tính tình còn xấu.
Trong cảnh tượng trước mắt này, càng không khiến người ta thích.
“Cút.” Hoa khôi nói “Chỗ này không cho học sinh đến tụi mày không biết à!”
Hoắc Nhiên đối với nữ sinh vẫn không có thái độ gì, nhưng thái độ như vậy của hoa khôi, cậu lại cảm thấy vô cùng tức giận, muốn cãi lại hay không, muốn nghe lời rời khỏi hay không, lập tức trở thành một vấn đề khó.
Từ Tri Phàm có lẽ cũng như vậy, thế là mọi người cứ lúng túng im lặng, giằng co ngay tại chỗ.
Vào lúc Hoắc Nhiên cảm thấy hay là đi cho rồi, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Hoắc Nhiên và Từ Tri Phàm cùng quay đầu lại, nhìn thấy Khấu Thầm trong tay còn cầm trái quýt.
“Làm gì đó?” Khấu Thầm chen giữa hai người đi đến “Tôi xem với.”
Khi nhìn thấy mấy người bên kia, Khấu Thầm cũng ngây người.
“Phiền chết!” Hoa khôi nhíu mày “Đều là thằng ngu sao! Bảo tụi mày cút! Nghe không hiểu à!”
Khấu Thầm ngừng lại mấy giây, đi về phía trước, tiện tay nhét quả quýt vào trong túi.
Hoắc Nhiên trợn mắt nhìn cậu, không biết lát nữa đánh nhau có cần giúp không.
Nhưng khi Khấu Thầm đi đến chính giữa đột nhiên xoay người, đối diện với tường rào ngừng lại.
“Mày làm gì đó?” Hoa khôi không nhịn được nữa.
Khấu Thầm xoay mặt nhìn cô ta: “Đi tè.”