Dịch: LTLT
Khấu Thầm có thể nghe thấy tiếng cười xung quanh càng bắt đầu trở nên to lên khi cậu đối mặt với Hoắc Nhiên, có vài nữ sinh cười đến mức không kiêng dè gì hết vô cùng tự nhiên
“Nhìn cậu thì làm sao chứ?” Khấu Thầm tiến hành phản kích mạnh mẽ với chất vấn của Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lập tức bị cậu làm cho nghẹn họng không nói được gì hết.
Cái trò đùa cậu nhìn cái gì, nhìn cậu thì làm sao vậy mà còn có thể trình diễn trong tình cảnh trước mắt thế này, thật sự là Hoắc Nhiên không kịp chuẩn bị.
“Tôi còn phải nói cái gì nữa?” Khấu Thầm lại hỏi.
Tiếng cười và tiếng kêu gào trong lớp học đã bắt đầu mất khống chế, chỉ khi ở trên sân bóng thì Hoắc Nhiên mới trải nghiệm qua loại âm thanh này, vừa có hơi buồn cười, vừa cảm thấy rất lúng túng.
“Cậu muốn nói cái gì?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, làm ra vẻ mặt cạn lời “ai đến cứu chú chó này”.
“Tôi biết còn cần hỏi cậu sao… Thôi bỏ đi tôi tự nghĩ.” Khấu Thầm cắn răng quay đầu lại, vỗ bàn một cái, “Dù sao ý của em chính là, khi chúng em muốn yêu thì có thể yêu, có người mình thích cũng có thể thẳng thắn nói ra. Dù sao, nếu tụi em đã có ý nghĩ này rồi thì chứng minh thời khắc quan trọng đã đến, cùng một đạo lý với việc mùa xuân đến thì phải nảy mầm.”
“Chúng em muốn nảy mầm!” Có người hét lớn một tiếng.
“Muốn nảy mầm!” Mọi người đều cùng hét theo.
“Ngũ Hiểu Thần tớ thích cậu!” Trong tiếng cười và tiếng hét bỗng nhiên kèm theo một câu nói.
“Ai!” Giang Lỗi đứng dậy, “Ai hét đấy!”
Các kiểu tiếng cười tiếng hét phấn khích trong phòng học khiến cho giáo viên ở lầu dưới đi lên đây, chắc là sợ trần nhà lại bị đạp sụp nữa.
“Được rồi được rồi được rồi, nảy mầm được, tỏ tình cũng được!” Lão Viên mỉm cười đưa tay ra hiệu cho mọi người, “Điều chỉnh âm lượng nhỏ lại chút.”
Sau khi tiếng nói của mọi người được lão Viên chỉnh nhỏ lại, lực chú ý cuối cùng cũng có hơi di chuyển, bắt đầu tìm kiếm người tỏ tình kẹp trong quần chúng vừa rồi.
“Ai thế cái đệt, vừa rôi tao không có chú ý.” Giang Lỗi rất hưng phấn, “Hét ra một tiếng, không có nghe ra được là ai.”
“Chắc là nếu như không có trận kêu gào hồi nãy.” Hồ Dật nhỏ giọng nói, “Thì người này cũng không dám hét ra đâu, trốn trong đám người để tăng thêm dũng khí đó.”
Trong lớp ồn ào một hồi, vậy mà không có ai đứng ra thừa nhận.
“Được ròi, đừng tìm nữa.” Lão Viên vỗ tay, “Bạn học này chắc chắn là xấu hổ, đoán ra được cậu ấy là ai rồi cũng tạm thời giúp cậu ấy giữ bí mật trước đã nhé. Lời tỏ tình của cậu ấy Ngũ Hiểu Thần cũng đã nhận, như vậy thì được rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Ngũ Hiểu Thần rất phóng khoáng đứng dậy nói.
Mọi người vỗ tay.
“Thật ra.” Khấu Thầm phát biểu xong thì lại quay về dựa vào người Hoắc Nhiên, chân duỗi thẳng ra, lúc này đang hướng về phía trước, nói cái gì Hoắc Nhiên không nghe rõ, “Vừa rồi…”
“Cái gì?” Hoắc Nhiên cúi đầu kề sát bên cạnh mặt của Khấu Thầm.
“Tôi nói, thật ra vừa rồi người này không phải ngại ngùng đứng ra.” Khấu Thầm nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Cậu ta căn bản là không tính đứng ra, Ngũ Hiểu Thần tuy không nói rõ ràng, nhưng chắc chắn thuộc nhóm không tính hẹn hò với ai, cậu ta chỉ là muốn cho Ngũ Hiều Thần biết có người thích cậu ấy thôi.”
“Đệt.” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng nói, “Sao lại cảm thấy có hơi lãng mạn nhỉ? Lớp chúng ta còn có người như thế sao?”
“Lãng mạn con khỉ.” Khấu Thầm nói, “Nếu là tôi nếu như biết sẽ bị từ chối, thì tôi hoàn toàn sẽ không mở miệng ra.”
“Vì sao, chẳng phải cậu vẫn luôn rất kiêu ngạo sao? Còn sợ bị từ chối à?” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi đã biết cậu sẽ không chấp nhận rồi thì tại sao tôi còn phải để cho cậu biết tôi thích cậu.” Khấu Thầm nói, “Nghĩ hay lắm, với lại, như thế tôi sẽ mất mặt đến cỡ nào.”
Hoắc Nhiên bật cười.
Cười một hồi cậu nhận ra Khấu Thầm đang nhìn sang bên cạnh, cậu cũng nhìn theo, mấy nữ sinh ngồi ở đằng trước đang nhìn về phía bọn họ cười không ngừng.
Hoắc Nhiên vội vàng lùi về sau dựa vào tường.
Tay Khấu Thầm lập tức đuổi theo, vỗ một cái lên trên mặt cậu, nữ sinh lập tức nằm sấp xuống bàn, chặn lại tiếng hét.
Hoắc Nhiên lấy tay đánh tay của Khấu Thầm ra.
Hôm nay cậu mới phát hiện, lớp cậu vậy mà có nhiều nữ sinh đến thế, cảm thấy nhìn đến đâu cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của nữ sinh.
“Cậu có thể ngồi lại đàng hoàng không?” Hoắc Nhiên hỏi,
“Không thể.” Khấu Thầm trả lời vô cùng dứt khoát, “Cậu có giỏi thì đánh tôi.”
Hoắc Nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác không nói nữa.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Lão Viên nói, “Mấy bạn học vừa rồi đều nói rất tốt, rất có tính đại diện, cũng có thể khiến thầy cảm thấy ngạc nhiên, thầy thích các em dám nói dám nghĩ giỏi tư duy, chúng ta tiếp tục.”
Có sự cổ vũ của lão Viên, lại thêm sức kí©h thí©ɧ của đợt vừa cười vừa hét lúc đầu, mọi người đều thoải mái hơn, không ít người bình thường không thích nói chuyện lắm đều đã mở lời.
Hoắc Nhiên nhìn chủ nhiệm ngồi ở phía sau lớp học.
Vẻ mặt của chủ nhiệm vẫn tốt, mặc dù vẫn không có nụ cười giống như bình thường, nhưng có thể nhìn ra cũng không có tức giận.
Cậu dời ánh mắt đi, nhìn người xung quanh phát biểu.
Nếu như để cậu nói, cậu thật sự không biết nên nói cái gì, thậm chí mấy câu đơn giản giống như Khấu Thầm ban nãy cậu cũng không nói được, càng đừng nói đến việc nói được giống như Từ Tri Phàm.
Bình thường cậu hoàn toàn không nghĩ đến những vấn đề này, cậu lớn đến như này rồi vẫn chưa từng có loại suy nghĩ thích ai đó, ngay cả nhìn thấy mấy cặp đôi gà bông trong lớp, cậu cũng không có suy nghĩ gì.
Bây giờ nhìn bạn học trong lớp, có người nói về người trước đây mà họ thích, có người bày tỏ bây giờ họ có người thích rồi, có người được phụ huynh ủng hộ, có người bị phụ huynh phản đối, cậu bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị.
Những bạn học bình thường trông không hề có sự khác biệt gì với bản thân, nghe nói ai thích ai, ai với ai là một cặp liền muốn ồn ào, nhưng trong lòng mỗi người đều giấu nhiều lời nói đến vậy.
So sánh như thế, hình như bản thân đã sống uổng phí mười bảy năm rồi, ngay cả một người mà mình thích cũng không có.
Lần đầu tiên họp lớp đến giờ kết thúc rồi vẫn không thể chấm dứt được.
Cuối cùng là chủ nhiệm bước lên trên bục giảng, rốt cuộc mới khiến mọi người còn chưa thỏa mãn chịu ngừng lại, không ít người đến lúc này dường như mới hoàn hồn lại, bộ quần áo nghiêm túc người gặp người tránh là chủ nhiệm, đã xem hết toàn bộ quá trình bọn họ tâm tình làm càn.
“Họp lớp hôm nay rất đặc sắc.” Chủ nhiệm nói, “Nội dung thầy sẽ không đánh giá cụ thể, nhưng mà hình thức và phương hướng thế này, thầy cảm thấy cũng được, hôm nay mọi người nói năng thoải mái thế này, mới là dáng vẻ của một buổi họp lớp nên có, họp lớp không còn là hình thức, mà có thể đưa ra tác dụng của buổi họp, điều này vô cùng tốt.”
Mọi người vỗ tay.
Hoắc Nhiên vừa vỗ tay vừa chờ “nhưng mà” của chủ nhiệm.
Có điều hình như không có nhưng mà.
“Thầy Viên của mấy em bảo thầy đến nghe tiếng nói của tụi em.” Chủ nhiệm nói, “Thầy muốn nói, thầy nghe thấy rồi, cũng đã nghe vào rồi.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, còn vang lâu hơn so với tiếng vỗ tay mang tính lịch sự trước đó.
“Cảm ơn thầy Viên, cũng cảm ơn sự tin tưởng của các bạn học sinh.” Chủ nhiệm nói xong, gật đầu với mọi người, bước ra khỏi lớp.
“Được rồi, buổi họp lớp hôm nay thầy cũng cảm ơn mọi người.” Lão Viên đứng ở giữa lớp học, “Mọi người khôi phục lại tâm trạng, xếp bàn ghế lại, còn có gì muốn nói, mọi người có thể viết ở trong nhật ký tuần.”
Người trong lớp đều đứng lên, vừa tiếp tục hào hứng nói chuyện, vừa nửa sống nửa chết kéo bàn ghế về lại.
“Đứng lên.” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm vẫn còn đang dựa trên người cậu không nhúc nhích.
“Haiz..” Khấu Thầm kéo dài giọng, qua một hồi lâu mới chầm chậm ngồi thẳng, lại chầm chậm đứng lên, duỗi người.
“Bụng tôi cũng bị cậu đè tê luôn rồi.” Hoắc Nhiên xoa bụng, đẩy Khấu Thầm ra, kéo bàn ghế về lại vị trí cũ.
“Tiết họp lớp này của lớp chúng ta, có thể cứu được cặp đôi ở lớp Thiên Tuế không?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Cho dù không cứu được đôi đó.” Hứa Xuyên nói, “Chắc là cũng có thể cho các cặp đôi sau này một tấm phòng hộ trước, chi ít cũng sẽ không cần một lời không hợp thì đã gặp mặt phụ huynh hai bên, làm giống như muốn thương lượng tổ chức tiệc rượu vậy.”
Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, nếu như mình yêu đương, bị ba mẹ biết được thì sẽ thế nào?
Có thể sẽ không sao hết?
Sau cái đợt cậu ngã vào trong kênh ba mẹ hình như đã max cấp rồi, đều có thể cư xử bình tĩnh đối với bất cứ chuyện gì xảy ra trên người cậu, cái chuyện yêu đương này, có lẽ cũng không tính là chuyện gì lớn đi?
Khấu Thầm có thể không giống, cậu nhìn Khấu Thầm một cái.
Dù sao ba Khấu Thầm là một mỹ thực gia, món ngon sở trường là món lạp xưởng.
Dư chấn của lần họp lớp này vẫn rất nhiều, khi ăn cơm tối, người của lớp bọn họ ngồi trong căn tin đều vẫn đang cảm thán lão Viên còn dễ thương hơn ba ruột.
“Dì vừa rồi nói với tao.” Khấu Thầm cầm khay cơm bước đến, đặt ở trên bàn, “Bắt đầu từ tối hôm nay, bốn ngày, vệ sinh căn tin đến lượt mấy đứa chúng ta rồi.”
“Lượt của mấy tên khối 12 xong rồi à?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Chưa xong, sau bốn ngày chúng ta lại đến bọn họ.” Khấu Thầm nói, “Nói là phải thay phiên đủ nửa tháng, trừ cuối tuần ra.”
“Thay phiên như vậy, năm nay có làm xong hết không?” Ngụy Siêu Nhân nói.
“Cứ thay đi, dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt.” Từ Tri Phàm huơ huơ điện thoại, “Tao nghe ngóng được, đám người bọn họ số hình phạt và xử phạt nặng hơn chúng ta, mấy ngày nay chắc là có bảng thông báo rồi, đến lúc đó đi xem thử xem.”
“Sắp đến hội thao trường rồi.” Giang Lỗi hỏi, “Tụi mày đăng ký hạng mục nào?”
“Tao đăng ký trò kéo co tập thể đi.” Từ Tri Phàm nói.
“Có biết xấu hổ không vậy, trò kéo co tập thể cả lớp đều tham gia.” Giang Lỗi nói.
“Vậy thì tao đăng ký nhóm cổ vũ.” Từ Tri Phàm nghĩ.
“Hoắc Nhiên mày thì sao?” Giang Lỗi bỏ qua Từ Tri Phàm.
“Chắc tao đăng ký thi bóng rổ.” Hoắc Nhiên nói.
“Mày không đăng ký cũng phải có mày thôi.” Giang Lỗi nói, “Nhưng mà đấu bóng rổ của hội thao trường chúng ta không có thú vị gì hết, thi kiểu đấu loại trực tiếp, một khi không cẩn thận một trận thôi thì kết thúc rồi.”
Hội thao của trường hằng nằm đều sẽ chia các nhóm theo khối lớp để thi đấu bóng rổ, nhưng mà so với giải bóng rổ liên trường hằng năm thì quy mô nhỏ hơn nhiều, thời gian cũng ngắn, dù sao cũng phải phối hợp với thời gian của hội thao.
“Khấu Thầm thì sao.” Giang Lỗi nghe ngóng từng người, “Thể nào cũng phải đăng ký một cái hạng mục nào trâu bò chút chứ?”
“Tao cũng ở đội bóng rổ của trường mà.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên quay đầu sang nhìn Khấu Thầm, cái người chỉ tham gia ba lần huấn luyện, lúc giới thiệu bản thân thì lại chém gió không giữ chút liêm sỉ.
“Tuần này cậu không đi huấn luyện nữa thì tháng sau có thể không cần đến.” Hoắc Nhiên nói.
“Tối hôm nay đi liền.” Khấu Thầm cười híp mắt trả lời, “Tôi chủ yếu là sợ xảy ra xung đột với hai tên Chu Hải Siêu, hôm qua chạm mặt còn trừng mắt với tôi đấy, phạt nhiều như vậy cũng không tém tém lại chút nào.”
Huấn luyện của đội bóng đa phần đều sắp xếp vào buổi tối, một tuần chỉ có hai ngày sẽ tập vào buổi chiều, cố hết sức không làm chậm trễ chương trình học buổi sáng.
Mỗi lần huấn luyện Hoắc Nhiên đều sẽ đến sớm, hôm nay khi Khấu Thầm đến cậu đã chạy vòng quanh sân thể thao xong hai vòng rồi.
“Tôi làm cái gì đây?” Khấu Thầm hỏi.
“Chạy hai vòng làm nóng cơ thể đi.” Hoắc Nhiên nói.
“Một mình tôi?” Khấu Thầm chỉ mình.
“Trên sân còn có người khác, bình thường khi đến thì tự mình chạy hai vòng.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu không chạy cùng với tôi sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Tôi chạy xong rồi.” Hoắc Nhiên thở dài.
“Tôi là thành viên mới mà.” Khấu Thầm nói, “Cậu không lo tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Kiểu như té một cái gì đó?”
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, một lát sau mới nói: “Nếu như cậu chạy ở trên sân hai vòng mà cũng có thể té được thì cậu có thể trực tiếp rời khỏi đội.”
Khấu Thầm chậc một tiếng, xoay người chạy về phía sân vận động.
“Haiz.” Hoắc Nhiên khom người chống chân thở dài.
“Tối hôm nay luyện tập kỹ thuật.” Sau khi tất cả mọi người đều đã khởi động xong Hoắc Nhiên bắt đầu sắp xếp, “Đội viên lớp 10 cùng đội viên cũ chơi kiểu nửa sân, xem thử hiệu quả phối hợp.”
Khấu Thầm suy nghĩ cẩn thận một hồi, lập tức hơi mù mịt.
Cậu không phải lớp 10, cũng không phải đội viên cũ.
Cậu làm gì đây?
Sau khi Hoắc Nhiên sắp xếp cho các đội viên khác xong, quay đầu về phía Khấu Thầm: “Khấu Thầm, đi theo tôi.”
“Được.” Khấu Thầm vui vẻ đi theo.
So với huấn luyện cùng với những đội viên khác, cậu vẫn thích chơi 1 chọi 1 với Hoắc Nhiên hơn, dù sao hứng thú của cậu đối với bóng rổ cũng chỉ như thế, chơi 1 chọi 1 với Hoắc Nhiên chi ít cũng có thể nói được mấy câu.
“Vẫn là quy tắc cũ sao?” Khấu Thầm hỏi, “Cậu thủ tôi công?”
“Hôm nay cậu xác định vị trí ném rổ.” Hoắc Nhiên nói.
“… Gì cơ?” Khấu Thầm ngẩn người.
Hoắc Nhiên ném một quả bóng đến: “Một chỗ mười quả, bắt đầu.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Khấu Thầm cầm bóng lên, đứng dưới rổ, lướt mắt nhìn khung rổ ở bên kia, ném quả bóng trong tay đi.
Vào rồi.
Hoắc Nhiên quăng quả thứ hai đến: “Đâu ra lắm lời nhảm nhí thế.”
“Nếu như cậu dám chơi tôi.” Khấu Thầm nhận lấy bóng, lại lần nữa ném đi, “Thì cậu chết chắc rồi.”
Bóng vào rổ.
“Tiếp tục.” Hoắc Nhiên lại ném quả thứ ba đến.
Khấu Thầm không nói chuyện, nhận bóng tiếp tục ném.
Ném mười vào mười.
Thành tích này khiến cho Hoắc Nhiên có hơi bất ngờ, trước đây cậu chỉ nhìn ra được là Khấu Thầm biết chơi bóng rổ, nền tảng cũng được, nhưng mà không nghĩ rằng ném bóng lại ổn đến vậy.
“Đổi bên trái.” Hoắc Nhiên lại ném bóng đến.
Khấu Thầm nhận bóng, nhìn Hoắc Nhiên.
“Đổi bên trái!” Hoắc Nhiên lặp lại lần nữa, “Nghĩ gì đó.”. ngôn tình hoàn
“Đệt.” Khấu Thầm chuyển bóng sang tay trái, ném đi, bóng vào rổ, cậu nhướng mày với Hoắc Nhiên, “Muốn chơi tôi? Dễ như vậy sao?”
Hoắc Nhiên đơ người mấy giây: “Mẹ nó tôi bảo cậu sang bên trái rổ để ném!”
“… À.” Khấu Thầm cũng đơ người, nhặt bóng lên rồi ném đi.
Khi đang chuẩn bị tiếp tục ném rổ, Hoắc Nhiên lại nói: “Tay trái.”
“Cậu có ý gì hả!” Khấu Thầm tức giận, kẹp bóng dưới nách, nhìn Hoắc Nhiên, “Thật sự dám chơi tôi à?”
“Ném.” Hoắc Nhiên cười, “Tôi thấy vẫn có thể vào đó.”
Khấu Thầm rất không vui nhấc tay trái lên, ném bóng đi.
Không vào.
“Ông nội cậu.” Trên mặt Khấu Thầm lập tức không nhịn được, ngoắc tay với Hoắc Nhiên, “Chuyền bóng.”
Hoắc Nhiên ném bóng đến.
Khấu Thầm nhận lấy sau đó lại ném bóng bằng tay trái.
Vào rồi.
Cậu dương dương tự đắc, nhìn Hoắc Nhiên: “Nói cho cậu biết, hồi lớp 8 tôi thuận tay trái đó.”
“Sau lớp 8 bỗng nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc? Trái phải đều có thể dùng?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Sau lớp 8 tôi không muốn giấu bí mật tôi có thể dùng được cả hai tay.” Khấu Thầm nói.
Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, giống như đang suy nghĩ.
“Nhưng mà tay trái dẫn bóng không tốt, chỉ có thể ném.” Khấu Thầm bổ sung, “Trình độ dẫn bóng của tay trái không kém học sinh tiểu học bao nhiêu.”
“Nhìn ra được.” Hoắc Nhiên nói.
“Sao có thể nhìn ra được?” Khấu Thầm hỏi.
“Trước đây hai chúng ta công thủ, nếu cậu có thể dùng tay trái dẫn bóng thì đã sớm dùng tay trái rồi,” Hoắc Nhiên nói, “Còn phải hỏi sao.”
Đại nghiệp giả ngầu một ngàn năm quá lâu, chỉ sai sót trong phút chốc.
Khấu Thầm bật cười, đi đến nhặt bóng, lại ném một cái: “Hiểu rõ tôi vậy à.”
“Tiếp tục tay phải.” Hoắc Nhiên nói.
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, “Thi bóng rổ cấp lớp, có những ai tham gia?”
“Hai chúng ta.” Hoắc Nhiên nói, “Lại gom thêm mấy tên còn lại.”
“Không có người thứ ba có thể nói ra tên họ được sao?” Khấu Thầm có hơi giật mình, “Ban xã hội thật sự yếu như trong truyền thuyết sao?”
“Ngụy Siêu Nhân.” Hoắc Nhiên nói.
“Từ Tri Phàm đâu?” Khấu Thầm hỏi, “Dáng người cậu ta rất cao không thể lãng phí chứ?”
“Sở thích duy nhất của Từ Tri Phàm chính là chạy bộ sáng sớm và chạy bộ ban đêm, ngoại trừ việc đó ra cậu đừng nghĩ bắt cậu ra tham gia bất cứ hoạt động thể thao nào.” Hoắc Nhiên nói.
“Chỉ hai chúng ta thêm một mình Siêu Nhân, cậu ta chơi bóng… cũng được.” Khấu Thầm nghĩ, “Vậy chúng ta chẳng phải thua chắc rồi sao?”
“Con khỉ.” Hoắc Nhiên nói, “Có tôi đây.”
“Một mình cậu?” Khấu Thầm nói, “Lần trước chơi bóng cùng lớp các cậu cũng không thấy cậu có bao nhiêu lợi hại, còn suýt nữa thì thua rồi.”
“Chơi với lớp các cậu tôi chỉ dùng.” Hoắc Nhiên đưa ngón tay út ra, bóp lấy đầu ngón tay, “Một chút xíu sức như này mà thôi.”