Dịch: LTLT
“Tôi không đeo trang sức.” Hoắc Nhiên nói, “Đeo vòng tay bất tiện lắm.”
“Vậy tấm ảnh đại diện kia của cậu có đeo hay không, còn là màu vàng chóe nữa kìa.” Khấu Thầm lấy điện thoại ra lướt mấy cái, “Tôi tìm cho cậu xem…”
“Đó là vòng tay chống muỗi.” Hoắc Nhiên nói.
“Có thể chống muỗi à?” Khấu Thầm hỏi.
“… Không có tác dụng khỉ gì.” Hoắc Nhiên nói, “Trong thành phố còn xài được, muỗi lớn ở bên ngoài không có tác dụng.”
“Thế thì sao cậu còn đeo?” Khấu Thầm lại hỏi.
Hoắc Nhiên nhìn cậu, nhất thời lại không biết nên trả lời thế nào.
Đúng vậy, rõ ràng cảm thấy không có tác dụng, vì sao vẫn còn đeo? Với lại mỗi lần đến mùa hè cậu ra ngoài đều sẽ mang… Cho nên đây là vì sao?
Hoắc Nhiên rơi vào trầm tư.
“Đeo một cái vòng tay không có tác dụng chống muỗi.” Khấu Thầm nói, “Nguyên nhân duy nhất chính là cậu cảm thấy đẹp.”
“Hửm?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Vậy nó chính là trang sức.” Khấu Thầm chỉ cậu, đưa ra kết luận, “Cậu đeo trang sức, sinh nhật tôi tặng cho cậu một cái vòng tay đi, so với vòng tay chống muỗi 20 tệ 6 cái chắc chắn tốt hơn.”
“Không phải 20 tệ 6 cái.” Hoắc Nhiên thở dài.
“4 cái sao?” Khấu Thầm làm mặt xem thường.
“Của tôi là loại có thể đặt màn chống muỗi…” Hoắc Nhiên nói được một nửa thì xua tay, “Thôi bỏ đi, 20 tệ thì 20 tệ vậy, tôi không đeo vòng tay đâu.”
“Tôi biết rồi, hôm đó ở trong cửa hàng Outdoor có nhìn thấy, giống như vòng tay thể thao.” Khấu Thầm gật đầu, ăn một miệng đồ ăn lại nhìn Hoắc Nhiên, “Thật sự không muốn à? Quà sinh nhật đó, có người muốn tặng quà sinh nhật cho cậu cậu mẹ nó còn từ chối?”
“Không phải.” Hoắc Nhiên vội vã giải thích, “Tôi không từ chối, ý tôi là, tôi không muốn vòng tay, cậu tặng cái khác đi.”
“Ờ.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên chằm chằm một hồi, bỗng nhiên cười, “Được, hiểu rồi.”
Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Mau ăn đi, buổi trưa tôi còn muốn chợp mắt một lát, buồn ngủ.”
“Có ai như cậu không.” Khấu Thầm cúi đầu hung hăng ăn, “Mời người ta ăn cơm còn hối.”
Hoắc Nhiên nằm sấp lên trên bàn, nghiêng đầu nhìn Khấu Thầm: “Vậy cậu thong thả ăn.”
“Thật ra mùi vị của món kiến leo cây này cũng được.” Khấu Thầm vừa ăn vừa nói, “Căn tin chúng ta có vài món thật sự là nấu rất ngon, mặc dù nồi nấu trông có hơi gớm.”
“Ừm.” Hoắc Nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn lung tung trong căn tin, còn có không ít người đang ăn cơm, lớp 12 có vài người ăn xong cũng không có đi, lấy sách ra bắt đầu xem luôn.
Căn tin chính là nơi mỗi người làm một việc ở trường học, có ăn cơm, học tập, nói chuyện, chơi game trên điện thoại, nằm sấp trên bàn chờ bạn ăn cơm, tỏ tình…
“Này, cô gái vừa rồi là ai vậy.” Hoắc Nhiên vốn dĩ không có hứng thú với loại chuyện này, nhưng mà đối phương thần bí như thế, cậu chỉ là không nhịn được mà suy nghĩ đến thôi.
“Đừng nghe ngóng.” Khấu Thầm nói, “Riêng tư, hiểu không.”
“Biến.” Hoắc Nhiên cười.
“Tôi mới nghĩ một chút.” Khấu Thầm cũng đã ăn xong rồi, đặt đũa xuống, “Không chừng nữ sinh đó không muốn cho tôi biết cô ấy là ai.”
“Vì sao?” Hoắc Nhiên chống đầu.
“Yêu đơn phương thú vị.” Khấu Thầm nói, “Con người chính là thích chơi cùng với bản thân, không dẫn cậu theo.”
“Cậu từng yêu đơn phương?” Hoắc Nhiên tò mò.
“Không có, chị tôi suốt ngày yêu đơn phương, trước khi lão Dương theo đuổi chị ấy, chị ấy đã yêu đơn phương không mười người thì cũng tám rồi.” Khấu Thầm nói, “Ngày nào cũng ở nhà tự mình trồng cây si.”
“Hả?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Hôm nay cậu ấy nhìn mình.” Khấu Thầm bóp giọng bắt đầu bắt chước theo, “May mà mình gội đầu rồi, á hôm nay gửi cho cậu ấy một tin nhắn nặc danh, á cậu ấy cười lên trông thật đẹp, á sô cô la mình tặng cậu ấy không biết cậu ấy quăng rồi hay là đã ăn… Ây ya hôm nay cậu ấy lại cười cười nói nói với đứa con gái khác trời ơi tan nát trái tim…”
Hoắc Nhiên cười không ngừng: “Im miệng đi.”
“Dù sao chính là như vậy, tự mình chơi với mình mà có thể quẩy đến như thế, thật sự đυ.ng phải người mà chị ấy yêu đơn phương quay đầu lại tỏ tình với chị ấy.” Khấu Thầm cầm khay cơm đứng lên, “Lập tức liền GAME OVER.”
“Cậu nói rõ ràng từng việc như thế, thật ra chính là chuyên gia lý thuyết thôi đúng không, chưa từng theo đuổi ai cũng chưa từng yêu đơn phương càng chưa từng yêu ai.” Hoắc Nhiên cũng đứng lên, chờ Khấu Thầm dọn dẹp xong khay cơm, cùng nhau đi ra khỏi căn tin.
“Ừ.” Khấu Thầm suy nghĩ, “Tổng kết như thế, mẹ nó thật thảm mà… Tôi muốn yêu đương!”
“Cố lên.” Hoắc Nhiên nói.
Chủ đề yêu đương này, đối với học sinh cấp ba mà nói, rất có sức hấp dẫn, so với cấp hai, lúc này mọi người đều cảm thấy mình đã là người trưởng thành rồi, bây giờ lão Viên cho một cơ hội như này, để bọn họ mở rộng thảo luận, ai nấy đều rất hưng phấn.
Trên bảng đen là poster của mấy nữ sinh trong lớp chiến đấu hăng hái mấy ngày làm ra, lấm chấm đều là trái tim đỏ và bong bóng, còn có hình con người nhỏ nhỏ nắm tay nhau.
Bàn học đều sắp xếp tùy ý, không có xếp thành hàng, cũng không có xếp thành vòng tròn, mọi người có thể tự tìm góc ngồi mà bản thân cảm thấy thoải mái.
Khấu Thầm kiếp trước có thể là vì giả ngầu bị người ta đánh gãy xương, hai chữ thoải mái đối với cậu mà nói có lẽ là dựa vào người của người khác.
Lúc này cậu quay ghế lại gác chân lên, ép buộc dựa vào người Hoắc Nhiên.
“Có phải eo cậu không tốt không.” Sau lưng Hoắc Nhiên là tường, có hơi bất đắc dĩ.
“Lời này không được nói bậy bạ.” Khấu Thầm nói, “Đổi thành người khác không đánh chết cậu mới lạ, mẹ nó eo cậu mới không tốt.”
“Vậy cậu có thể ngồi thẳng dậy để chứng minh cho tôi xem không?” Hoắc Nhiên nói.
“Không thể.” Khấu Thầm nói xong vẫn gác cánh tay lên trên đầu gối Hoắc Nhiên.
“Không thì cậu dựa vào…” Hoắc Nhiên chỉ về bên phía Hứa Xuyên, phát hiện bên Hứa Xuyên cái eo này so với cái eo kia càng không tốt, Từ Tri Phàm Hứa Xuyên Ngụy Siêu Nhân, ba người nằm xuống dựa chung một chỗ, chỉ có Giang Lỗi và Hồ Dật bây giờ vẫn là thiếu niên độc lập, đang nhìn poster trên bảng đen nói chuyện đến mức mặt mày rạng rỡ.
Hoắc Nhiên bỏ tay xuống.
“Tôi không có ép trứng của cậu phải không.” Khấu Thầm nói.
“… Không có.” Hoắc Nhiên nói.
Ngược lại với các loại trạng thái thả lỏng tùy ý của học sinh trong lớp học, là thầy chủ nhiệm đang ngồi bên cạnh poster màu hồng phấn vừa mới đi vào lớp học mười giây trước đó.
Chủ nhiệm làm vẻ mặt không thể đoán được.
Vui vẻ nhìn mọi người chăm chú.
Khung cảnh này có hơi kỳ lạ.
Lão Viên có lẽ cũng cảm nhận được rồi, thầy nhìn chủ nhiệm: “Hay là thầy đến cuối phòng học ngồi đi, các bạn học sinh thấy thầy có thể sẽ căng thẳng.”
“Được.” Chủ nhiệm lập tức đứng dậy, cầm ghế đi về phía sau lớp học, “Mấy em cứ mặc kệ thầy, bây giờ thầy chỉ là một bộ quần áo của bạn học sinh nào đó để ở trên ghế thôi.”
“Lớp tụi em có ai mặc quần áo xấu như vậy đâu ạ.” Khấu Thầm dựa vào người Hoắc Nhiên lười biếng tiếp lời.
Trong lớp lập tức đồng loạt cười to lên.
Chủ nhiệm kéo ghế, hiếm khi không làm mặt căng, mỉm cười nhìn cậu.
“Được rồi.” Lão Viên vỗ tay, “Họp lớp bắt đầu, mọi người có thể tùy ý biểu đạt suy nghĩ của bản thân, nhưng mà chúng ta vẫn nên có chủ đề, vì tránh mấy em lạc đề, thầy nói lại lần nữa, liên quan đến người mà mấy em thích, cái gì là thích, thích một người là cảm giác như thế nào, thích một người mang đến cho mấy em thay đổi gì, hoặc là em không có người mình thích, giai đoạn bây giờ cũng không có suy nghĩ như thế, cũng có thể nói, nói thế nào cũng được, xung quanh chủ đề, cứ nói thoải mái.”
“Tỏ tình thì sao ạ?” Từ Tri Phàm hỏi.
“Đúng đó! Tỏ tình thì sao ạ!” Mọi người đều hét lên, “Lỡ như có người muốn tỏ tình thì sao ạ!”
“Tỏ tình cũng được.” Lão Viên bật cười, “Nhưng chỉ là tỏ tình, đối phương có chấp nhận hay không, người tỏ tình cũng phải chấp nhận.”
“Dạ!” Mọi người tiếp tục hét, còn có người vỗ bàn.
“Vậy thì bắt đầu nhé.” Lão Viên gật đầu, “Ai nói trước đây?”
Câu nói này vừa nói ra, một đám người trước đó mới hét rất hăng hái đều im miệng, nhìn nhau, nhỏ giọng kêu gọi.
Sau một đợt ngại ngùng ngắn ngủi, Ngụy Siêu Nhân đứng dậy, rung rớt Hứa Xuyên và Từ Tri Phàm ở trên người, hất đầu: “Em nói!”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt và tiếng huýt sáo vang lên.
“Cảm ơn, cảm ơn.” Ngụy Siêu Nhân giống như nhận thưởng, “Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.”
“Nói mau!” Có người cười hét lên.
“Khi em học tiểu học có từng thích một bạn nữ.” Ngụy Siêu Nhân cũng rất cởi mở, mở miệng liền vào ngay chủ đề chính, “Thật ra cũng không có nguyên nhân gì, chỉ cảm thấy bạn ấy cười lên trông rất đẹp, vô cùng ngọt ngào, em thích nhìn bạn ấy cười, em cảm thấy chuyện này rất là tốt đẹp. Bây giờ ngay cả bạn ấy trông như thế nào em còn không nhớ rõ, nhưng mà em vẫn nhớ rõ cảm giác khi em nhìn bạn ấy cười, vô cùng vui vẻ.”
Trong lớp học lập tức vang lên tiếng vỗ tay điên cuồng.
“Đệt.” Khấu Thầm lùi về sau ép Hoắc Nhiên, “Không nhìn ra đó, Siêu Nhân nói rất được nhỉ?”
“Không giống như bình thường.” Hoắc Nhiên cũng cảm thán.
“Sức mạnh tình yêu à.” Khấu Thầm nói.
“Cho nên em không hiểu, vì sao có nhiều người, phụ huynh nè giáo viên nè lãnh đạo nhà trường nè, muốn phản đối việc này, đây rõ ràng là chuyện rất tốt đẹp, chuyện khiến cho tâm trạng của người ta vui vẻ.” Ngụy Siêu Nhân nói xong lại hất đầu, “Em nói xong rồi.”
“Nói hay lắm.” Lão Viên dựng ngón tay cái với cậu ta.
Ngụy Siêu Nhân ngồi xuống trong tiếng vỗ tay, Hứa Xuyên và Từ Tri Phàm nhanh chóng dựa người về lại người cậu ta, biểu đạt tấm lòng sùng kính.
“Trâu bò nha Siêu Siêu.” Hứa Xuyên nói.
“Trâu bò nha Nhân Nhân.” Từ Tri Phàm nói.
“Quá khen quá khen.” Ngụy Siêu Nhân còn chưa hài lòng, lại quay đầu lại nhìn về phía bọn Khấu Thầm.
Mấy người bên đây lập tức dựng hai ngón tay cái với cậu ta, huơ huơ về phía cậu ta.
Sau khi mọi người yên lặng lại, lớp trưởng đứng dậy: “Em cũng có cùng suy nghĩ giống như bạn học Ngụy Siêu Nhân, đây là chuyện rất tốt đẹp, nhưng mà em muốn nói…”
Hoắc Nhiên dùng chân kẹp kẹp Khấu Thầm: “Cậu ấy tên là gì vậy?”
“Ngũ Hiểu Thần.” Khấu Thầm nói, “Không phải chứ? Tên lớp trưởng cậu cũng không biết.”
“Nữ sinh lớp chúng ta chỉ cần không phải cùng lớp với tôi trước đây, một cái tên tôi cũng không gọi được…” Hoắc Nhiên nói.
“Hoắc Nhiên, thật ra cậu họ Liễu có phải không?” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn cậu.
Hoắc Nhiên cười không để ý đến Khấu Thầm.
“Em muốn nói, bạn học Ngụy Siêu Nhân nói không hiểu vì sao nhiều phụ huynh giáo viên đều muốn phản đối.” Ngũ Hiểu Thần tém tóc lại, “Thật ra là vì, chúng ta có rất nhiều người, không có được chừng mực, không biết phải xử lý tìm cảm như thế nào, có thể đối với việc học tập và sinh hoạt của chúng ta đều tạo thành ảnh hưởng tương phản, trong mắt vài giáo viên và phụ huynh, đây chính là chuyện không tốt.”
“Quan điểm này cũng rất tốt.” Lão Viên gật đầu.
“Thật ra nói như vầy đi.” Từ Tri Phàm mở miệng, cũng không có đứng lên, dựa vào người của Ngụy Siêu Nhân quơ quơ cánh tay, “Có lẽ là bắt đầu từ cấp hai, rất nhiều người trong chúng em chưa từng có cơ hội quang minh chính đại tiếp xúc đến chủ đề “thích một người” này. Chủ đề này giống như điều cấm kỵ, không thể nhắc đến, cũng không có người lớn nào sẽ thảo luận với tụi em chuyện này, điều nghe được chỉ có không thể, không được, không cho phép, sai lầm… Đều là mặt tiêu cực, không có một người lớn nào nói với tụi em, sau khi thích một người phải làm thế nào, đối với mình thế nào, đối với người đó thế nào, xử lý tình cảm thế nào, vậy nên tỷ lệ tụi em phạm sai lầm ảnh hưởng đến học tập sinh hoạt đương nhiên rất lớn rồi… Nói thật, chỉ vì thái độ này mà bên trong những điều gọi là phản nghịch trong thời kỳ phản nghịch của tụi em đều sẽ bao gồm việc yêu đương, chuyện này thần kỳ biết bao.”
“Trời đậu!” Khấu Thầm hét lên, giơ lên cánh tay vỗ tay.
Cả lớp học lại một trận vừa la vừa vỗ bàn.
“Từ Tri Phàm nói rất đúng, cho nên, yêu đương cũng phải học tập.” Hứa Xuyên giúp tổng kết lại, “Không học đã kiểm tra, có thể thi đậu thì đó là thiên tài rồi, thiên tài có được nhiêu người chứ.”
“Đúng vậy!” Mọi người nhao nhao biểu thị tán đồng, suy nghĩ trong lớp học lập tức tạo chung một điểm.
“Bạn học Từ Tri Phàm khiến thầy có hơi giật mình, tổng kết của bạn học Hứa Xuyên cũng rất đúng chỗ.” Lão Viên cười vừa gật đầu vừa vỗ tay, “Nói rất hay, rất gần với một vài suy nghĩ của thầy.”
“Đừng tự dát vàng lên mặt thầy ơi.” Khấu Thầm cười nói, “Ai nói hay thì liền nói người đó có suy nghĩ gần giống.”
“Bạn học Khấu Thầm.” Lão Viên bật cười, bỗng nhiên đi mấy bước về phía cậu, “Em có suy nghĩ nào khác không? Nói ra nghe thử, xem suy nghĩ có gần với suy nghĩ của thầy không.”
“Em?” Khấu Thầm ngẩn người một giây, chợt dựa về sau, xua tay nhanh đến mức sắp thấy bóng mờ, “Em không có suy nghĩ, suy nghĩ gì cũng không có.”
“Khấu Thầm nói thử đi mà!” Không biết bạn học nữ nào hét lên một câu.
“Nói con khỉ.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói.
“Khấu Thầm có người mình thích hay không?” Lại có một bạn nữ cười kêu lên.
Trong lớp lập tức đều là tiếng cười của nữ sinh, sau đó thì nam sinh cũng bắt đầu ồn ào.
Hoắc Nhiên rất hiểu loại tình cảnh này đều do nữ sinh đầu têu gây ra, dù sao nam sinh mà quần chúng không biết rõ ràng bề ngoài trông vừa đẹp trai lại đánh nhau được còn mẹ nó rất ngầu như Khấu Thầm, ở trong lòng rất nhiều nữ sinh là điều vừa thần bí lại tràn đầy sức hấp dẫn.
Nhưng mà, Hoắc Nhiên rất muốn nói nếu như bạn bằng lòng lột từng lớp từng lớp trái tim cậu ta ra, bạn sẽ phát hiện, bạn sẽ ngạc nhiên…
Thật ra Khấu Thầm chỉ là con Husky!* (*chế lời bài Hành tây)
Hoắc Nhiên bị hành vi không nhịn được hát lên ở trong lòng của bản thân chọc cười, cùng mọi người cười ồ lên.
“Mẹ nó cậu không giúp tôi mà còn cười?” Khấu Thầm thấy sốc, quay đầu lại.
“Tôi không cười.” Hoắc Nhiên cảm thấy vào lúc Khấu Thầm gặp khó khăn mà cười lên thì có hơi không giống bạn bè, nhanh chóng làm mặt lạnh.
“Cậu cười đến mức tôi còn cảm thấy giống như đang dựa vào ghế mát xa đây!” Khấu Thầm đè thấp giọng.
Hoắc Nhiên bị cậu nói như vậy lập tức không nhịn cười được nữa, cười đến mức không còn hình tượng.
Xin lỗi, làm mất mặt đội bóng rổ của trường rồi.
“Khấu Thầm! Khấu Thầm! Khấu Thầm!” Có lẽ lúc này bầu không khí của mọi người đều đang dâng lên, hoạt động họp lớp nghiêm túc vậy mà không có vẻ nghiêm túc vốn có, đều ồn ào náo loạn cả lên.
Bình Thường không có ai dám ồn ào với Khấu Thầm như vậy, nhưng lúc này, thì không giống.
“Tùy tiện nói mấy câu đi.” Hứa Xuyên cười nói, “Không sao, tao cũng nói rồi.”
“Mày tổng kết cho Từ Tri Phàm mà, tao tổng kết cho ai đây?” Khấu Thầm nói.
“Mày tự tổng kết cho mày.” Giang Lỗi đưa tay qua vỗ vai cậu, “Nói một câu đi.”
“Đờ mờ.” Khấu Thầm vô cùng khổ não.
“Không cần sợ, cứ việc làm.” Hoắc Nhiên vui sướиɠ lấy chân kẹp cậu.
“Cậu mẹ nó chờ đó.” Khấu Thầm quay đầu lại nhìn Hoắc Nhiên, hắng giọng.
Trong lớp học nháy mắt yên tĩnh lại.
“… Đừng như vậy.” Khấu Thầm nhìn xung quanh, “Cho chút nhạc nền.”
BGM lập tức vang lên, âm thanh tiếng cười của mọi người hiệu quả rất mạnh.
“Thật ra em không có gì muốn nói, ngoại trừ giáo viên ở nhà trẻ em cũng chưa từng thích ai.” Khấu Thầm nhíu mày, vẻ mặt rối rắm, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đọc bản kiểm điểm, cậu vẫn chưa từng nói chuyện trước mặt nhiều người đến như vậy, lúc này cứ cảm giác giọng nói của mình sắp bay lên, “Nếu nhất định phải nói, thì em cảm thấy, cái chuyện thích này, chính là tự nhiên mà có, giáo viên phụ huynh cũng đừng phí công nữa. Chúng em sẽ không vì muốn thích ai đó thì có thể thích ai đó, cho nên cũng không phải thầy không cho em thích ai, thì em không thể thích người đó nữa…”
Nói đến đây cậu ngừng lại, cảm thấy nên tổng kết lại lần nữa, nhưng mà lại không biết phải tổng kết thế nào.
Cậu bất giác nghiêng đầu nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên đang nghe gương mặt mỉm cười, Khấu Thầm vừa quay đầu thì Hoắc Nhiên ngơ ngẩn cả người.
Sau đó hai người trừng nhau một hồi, Hoắc Nhiên nghe thấy xung quanh bắt đầu có tiếng cười khúc khích của nữ sinh, tiếng cười nghe thế nào cũng thấy không giống như tiếng cười trước đó lắm.
“Mẹ nó.” Hoắc Nhiên giật mình trừng Khấu Thầm, thấp giọng nói, “Nhìn tôi làm cái gì?”
———–
Vòng tay chống muỗi: