Trò chơi hôn quân của Đường Diệc không được tiến hành thuận lợi.
Hắn mang theo sức mạnh giấm chua chèn ép tiểu Bồ Tát, còn chưa được một chốc có người gõ cửa phòng thay quần áo.
Động tĩnh trong bóng tối dừng lại. Cửa phòng hé ra một khe sáng, một diễn viên nhỏ trong đoàn Phương Cảnh ló đầu vào, mờ mịt quét một vòng trong phòng tối.
Cậu ta đột ngột nhìn từ chỗ sáng sang chỗ tối, rõ ràng không nhìn thấy nhìn gì cả, vài giây sau gãi đầu thử hỏi: “Sư phụ Lâm, sư phụ có ở trong phòng thay quần áo không?”
Trong một góc tối cách đó không xa, Đường Diệc ôm trọn Lâm Thanh Nha vào trong l*иg ngực từ phía sau, không cho tiểu Bồ Tát có đường động đậy.
Lúc này, hắn mới hoàn toàn bày ra dáng vẻ hôn quân, lười biếng nhấc mắt lên, “Chậc.” Hắn nhỏ giọng bất mãn bên tai cô.
Đường Diệc chậm rãi buông tay đang ôm chặt Lâm Thanh Nha ra, đút tay vào túi quần, lùi về sau nửa bước.
Lâm Thanh Nha xoay người lại.
Đôi mắt màu trà long lanh trong veo đã thích ứng với ánh sáng lờ mờ, vừa thẹn thùng vừa bực dọc nhìn Đường Diệc, đồng thời cô cũng đáp một tiếng với người ngoài cửa: “Tôi ở bên trong.”
Âm cuối khe khẽ như bình thường, còn mang theo một chút run rẩy rất nhỏ.
Diễn viên nhỏ chỉ cảm thấy giọng nhỏ hơn bình thường, không nghe ra cảm xúc, mơ màng hỏi: “Sư phụ thấy không khỏe sao?”
“…Không có, có chuyện gì à?” Lâm Thanh Nha đưa tay lên chỉnh lại cúc áo dưới cổ áo đứng sáng màu của trang phục diễn, cô định đi đến cửa phòng thay quần áo.
Đáng tiếc vừa bước một hai bước đã bị cánh tay vươn ra từ trong bóng tối phía sau chặn ngang ôm lấy.
Lâm Thanh Nha: “?”
Diễn viên nhỏ không phát hiện ra động tĩnh này, ở ngoài cửa nói: “Không có gì ạ, chỉ là tổ chương trình thông báo, nói rằng tạm thời đêm nay có sắp xếp một bữa tiệc rượu, mời các đội tham gia…”
Những lời đó đập vào tai, Đường Diệc nghe mà thất thần. Vòng qua vòng eo bị ông chặt trong l*иg ngực, hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Không được đi ra ngoài cho người khác nhìn… Ít nhất bây giờ không được.”
Lâm Thanh Nha không nhìn thấy được nhưng hắn lại thấy rất rõ. Tự Đường Diệc rõ ràng nhất dáng vẻ động tình con ngươi long lanh khóe mắt ửng hồng mới vừa rồi hắn giày vò tiểu Bồ Tát trong bóng tối.
Tiểu Bồ Tát như tuyết trắng đã đủ lấy mạng người ta, có làm sao cũng không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ này.
Nhớ lại cảnh tên mặt trắng xướng vai tiểu sinh Kinh kịch kẻ xướng người họa người tung kẻ hứng với Lâm Thanh Nha trên sân khấu, trong lòng Đường Diệc chua lè chua loét.
Hắn nghi ngờ lúc này thứ tim mình bơm ra chảy vào mạch máu không phải máu nữa mà là giấm, còn là giấm lâu năm.
“…Cho nên bọn họ bảo con tới mời sư phụ qua đó, xe đã chờ bên ngoài lều ghi hình, chờ ——” lỗ tai của diễn viên nhỏ ở cửa giật giật, ngừng nói, cậu ta ngơ ngác hỏi: “Sư phụ Lâm, trong phòng thay quần áo còn có người khác ạ?”
Lâm Thanh Nha bất chấp so đo với Đường Diệc, đành phải từ bỏ suy nghĩ đi ra ngoài, khẽ đáp: “Lúc trước đã nói với tổ chương trình rồi, đội chúng ta không tham gia các hoạt động tiệc rượu không liên quan đến diễn xuất kiểu này.”
“Á, à vâng, nhưng bọn họ nói lần này ngoại lệ,” diễn viên nhỏ bị dời sự chú ý đi, “Hình như họ nói là có một vũ đoàn quốc tế vô cùng nổi tiếng đang lưu diễn trong nước, được tổ chương trình mời đến, có thể sẽ xuất hiện ở chặng cuối cùng, cho nên bảo đêm nay tất cả các đội phải tham dự.”
Lâm Thanh Nha nghe vậy nhíu mày, sau vài giây suy tư cô vẫn gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi. Đợi tôi thay quần áo xong sẽ ra ngoài ngay.”
“Vâng, con ở ngoài đây đợi sư phụ ạ.”
Lâm Thanh Nha thoáng ngưng mắt lại, vừa bực vừa bất đắc dĩ liếc nhìn cánh tay ôm chặt eo mình, “…Không cần đâu, mọi người thu dọn đồ đạc xong thì về nghỉ ngơi đi. Tôi tự qua đó.”
“Vâng, sư phụ Lâm.”
Cửa phòng đóng lại.
Bóng tối quay lại trong tầm mắt.
Cuối cùng Đường Diệc không hạ giọng xuống nữa, “Sao tiểu Bồ Tát dễ bắt nạt thế? Đã nói trước cả rồi, tự nhiên bọn họ chuẩn bị xe kêu em đi là em phải đi ngay, bọn họ là cái thá gì?”
Lâm Thanh Nha nhận thấy cảm xúc dao động của hắn, khẽ giải thích: “Một mình em thì em có thể làm việc đúng theo nguyên tắc, nhưng đoàn Phương Cảnh đều đang ở trong tổ chương trình, em không thể không hiểu tình nghĩa.”
“Không hiểu tình nghĩa thì làm sao, bọn họ dám trả đũa em sao?” Đường Diệc lạnh lùng khẽ cười, “Người nào đó ‘biết điều’ muốn sắp xếp nội dung vở kịch cho tôi lên sân khấu, tôi phải diễn cho tốt mới được.”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói: “Anh đừng quậy, cũng đừng ức hϊếp người khác. Lấy thế đè người là không đúng, không tốt.”
Đường Diệc dừng lại, nhấn mạnh từng chữ một: “Tiểu Bồ Tát.”
Lâm Thanh Nha: “Em muốn thay quần áo. Anh ra ngoài trước được không?”
Đường Diệc: “Nói không được là có thể không cần phải ra ngoài à?”
Lâm Thanh Nha: “…”
Lâm Thanh Nha phát hiện quả thật không thể dùng tấm lòng Bồ Tát với người nào đó, nếu không thì sẽ bị được đằng chân lân đằng đầu, cho nên không thể chừa đường sống cho hắn, cô nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Không thể, phải đi ra ngoài.”
“…”
Đường Diệc khẽ hừ một tiếng, hôn lên môi tiểu Bồ Tát như trút giận rồi mới xoay người rời khỏi phòng thay quần áo.
Khi Lâm Thanh Nha thay sang quần áo bình thường, sau khi bước ra khỏi phòng thay quần áo, ánh mắt đầu tiên dán lên người Đường Diệc đang lười biếng chống chân dài lên vách tường.
Hắn giống như người máy dựa vào trong góc phòng tắt máy nạp điện, vừa lười nhác lại uể oải, có điều khi vừa ngước mắt lên thấy cô, đôi mắt đen như mực như được nạp đầy điện.
Đường Diệc sải đôi chân dài bước tới.
Lâm Thanh Nha vẫn còn nhớ rõ “Hành động xấu xa” của hắn trong bóng tối ở phòng thay quần áo, vô thức đỏ mặt, con ngươi màu trà tránh né ánh mắt hoàn toàn mang tính xâm lược của người nọ.
Lâm Thanh Nha nói: “Kế tiếp em phải đến tiệc rượu của tổ chương trình, anh tìm khách sạn nghỉ ngơi trước nhé?”
Đường Diệc rũ mắt nhìn cô: “Anh không cần khách sạn, nhìn thấy em đã là nghỉ ngơi.”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói: “Trên người em không có hệ thống cung cấp năng lượng.”
“Sao mà không?” Đường Diệc cười nói, “Bọn họ dùng điện năng và năng lượng mặt trời, anh dùng ‘Năng lượng tiểu Bồ Tát’.”
“…”
Lâm Thanh Nha bị hắn trêu đến gương mặt đỏ bừng, cô không nói lại hắn, đi vòng qua ra ngoài.
Ra đến trước lều ghi hình, Đường Diệc đội mũ và mang khẩu trang lên lại, có nhân viên công tác dẫn Lâm Thanh Nha đi đến địa điểm tập hợp của đoàn Phương Cảnh.
Đến gần xe, Lâm Thanh Nha bước chậm lại, ngoái đầu nhìn Đường Diệc: “Anh thật sự muốn đi?”
Đường Diệc: “Ừ.”
“Nhưng tiệc rượu này toàn là nhóm trưởng của đội tham dự, anh đi…” Lâm Thanh Nha do dự nói, “Không thích hợp.”
Đôi chân dài của Đường Diệc bước chậm lại, nhướng mày nhìn cô, “Sao không thích hợp?”
Lâm Thanh Nha sợ nhân viên dẫn đường phía trước nghe thấy, cố tình đến gần Đường Diệc nhỏ giọng nói: “Thân phận.”
“…”
Giọng điệu của tiểu Bồ Tát hoàn toàn khác với giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng bình thường, Đường Diệc nghe mà trong lòng ngưa ngứa như bị lông chim cào vào.
Yếu hầu hắn khẽ trượt, lẳng lặng cười.
Đường Diệc dừng lại, hoàn toàn xoay người sang, ngang nhiên cản cô dừng lại: “Vậy thì quá đơn giản, cho anh bừa một thân phận là được.”
Lâm Thanh Nha mờ mịt hỏi: “Cho bừa?”
Đường Diệc: “Đúng vậy.”
Đường Diệc nắm lấy cổ tay cô, nắm lấy luôn cái tay khác, không cho cô né tránh, sau đó hắn lười biếng cúi người xuống đến trước mặt cô.
Cách lớp khẩu trang đen, chiếc mũi cao thẳng của Đường Diệc gần như chạm vào chóp mũi trắng nõn của tiểu Bồ Tát.
Lâm Thanh Nha không thể lùi lại được, sợ bị nhân viên phía trước phát hiện nên không dám lên tiếng, chỉ có thể tức giận nhìn hắn bằng đôi mắt màu trà long lanh.
Đường Diệc lười nhác nói: “Thì nói anh là tài xế? Trợ lý của… Tiểu Quan Âm?” Hắn dừng lại, sau đó cúi đầu nở nụ cười cợt nhả, “Nam sủng cũng được.”
Lâm Thanh Nha: “…??”