Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 50: Bùn càng muốn vấy bẩn tuyết trắng đấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quán cà phê này ở tầng hai, một loạt dãy ghế sofa bên cạnh cửa sổ lần lượt kê sát cửa kính trong suốt từ sàn đến trần. Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang xuyên qua kẽ lá, người đi đường thì vội vã.

Lâm Thanh Nha không quen uống cà phê, vì vậy cô đang cầm một cốc trà trái cây chả ra sao kết hợp giữa hồng trà và nước trái cây, hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa kính.

Ở bên cạnh cô, Đường Diệc đang dựa lưng vào ghế sofa da, vẻ mặt lười nhác nhưng lại mang vẻ lạnh lùng. Hắn không cảm xúc ngước mắt lên nhìn Trâu Bội ở đối diện.

Trâu Bội đã đợi một lúc lâu, người thanh niên đã ngồi ở đối diện bà được hai phút rồi nhưng không hề mở miệng nói lấy một chữ.

Trận đấu về tính kiên nhẫn này, vẫn là Trâu Bội nhận thua trước. Bà liếc nhìn Lâm Thanh Nha ở ngoài cuộc đầy sâu xa, sau đó mới đầu quay lại: “Tôi nhớ hôm nay cậu phải tham dự một cuộc họp hội đồng quản trị.”

“Ừ,” Đường Diệc qua loa đáp, “Trình Nhận đi thay tôi.”

Trâu Bội: “Cho dù năng lực của Trình Nhận có xuất sắc đến đâu thì trên danh nghĩa cậu ta cũng chỉ là một trợ lý đặc biệt, bảo cậu ta đi tham gia hội đồng quản trị thay cậu, có thích hợp không?”

Đường Diệc không quan tâm đến giọng điệu của mình: “Không thích hợp.”

“…”

Trâu Bội bị lời “Thẳng thắn thành thật” này khiến cho cứng họng.

Bà biết tính nết Đường Diệc lười nhác. Biết rõ hắn quen “điên khùng”, không bị bất kỳ giáo điều quy tắc nào trói buộc, cũng không lo lắng không cảm xúc với bất kỳ sự phán xét nào của thế gian về vinh nhục.

Lấy đá chọi đá với người có lối suy nghĩ luôn tự do ngoài giáo điều chỉ có hại cho chính mình mà thôi.

Cho nên bà mới chọn Lâm Thanh Nha để đột phá.

Trâu Bội nén cảm xúc xuống, cố gắng giữ nụ cười lạnh nhạt trên mặt, bà đổi sang giọng điệu trưởng bối đầy những lời nói ẩn ý sâu xa: “Nói thế nào thì cậu cũng là phó chủ tịch điều hành của Thành Thang, nếu biết hành vi này không thích hợp thế sau này phải chú ý chút, bớt làm chuyện liều lĩnh, tránh cho người ngoài có chuyện để nói ra nói vào.”

“Ha.”

Đường Diệc cúi đầu cười khẽ, sau đó hắn nhếch đôi môi mỏng, lười nhác chống khuỷu tay lên bàn.

Đôi con ngươi đen láy lạnh như băng, liếc nhìn Trâu Bội ――

“Vậy bà bớt tìm việc cho tôi đi.”

Bỗng nhiên Trâu Bội thay đổi sắc mặt.

Ở nơi công cộng còn làm trò trước mặt người khác, bị làm mất mặt không chút nể nang như thế thiếu chút nữa bà ta không kiểm soát được lửa giận của mình.

Trâu Bội lạnh mặt nói: “Chú ý thái độ nói chuyện của cậu, trên danh nghĩa tôi là mẹ cậu đấy.”

“Mẹ?” Đường Diệc cười, “Cho dù Dục Tuyết không xứng với hai chữ này, cũng không tới lượt bà.”

Nghe thấy cái tên kia, vẻ mặt của Trâu Bội ngày càng khó coi: “Không nhận tôi cũng không sao, ít nhất cậu cũng nên tôn trọng người lớn một chút.”

Đường Diệc: “Ngại quá, từ nhỏ tôi đã không được ai dạy dỗ, không hiểu cái gì gọi là trưởng bối, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói đến tôn trọng gì.”

“――!”

Dường như bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

Trâu Bội giận dữ trừng mắt với Đường Diệc, khuôn mặt trang điểm tinh tế cũng không che giấu được khóe mắt run rẩy của bà, bàn tay được bảo dưỡng mịn màng siết chặt đến run bần bật.

Vài giây sau, bà mới chậm rãi nới lỏng ra, chuyển ánh mắt sang Lâm Thanh Nha.

“Nghe danh cô Lâm đây đã lâu.”

“…”

Lâm Thanh Nha quay đầu lại.

Cô không muốn dính dáng đến chuyện của nhà họ Đường, thế nhưng Trâu Bội là người lớn, cô được dạy dỗ đàng hoàng không cách nào lơ đối phương được.

Có vẻ như Trâu Bội nắm chắc được điểm này, buông tay xuống, mỉm cười giả tạo xa cách: “Nghe nói sư phụ của cô Lâm là bậc thầy Côn khúc Du Kiến Ân, mười sáu mười bảy tuổi đã hát đến vang danh ‘tiểu Quan Âm’ của Lê Viên, hơn nữa còn là truyền nhân nghệ thuật Côn khúc của thế hệ này, đảm nhiệm vai khuê môn đán đúng chứ?”

“Người trong nghề quá khen rồi, tôi còn kém xa thầy lắm, gánh không nổi.” Lâm Thanh Nha hờ hững đáp, “Nếu phu nhân có hứng thú với Côn khúc, hoan nghênh đến ủng hộ bất kỳ buổi diễn nào của đoàn Côn kịch.”

“Nhưng là so với Côn khúc, tôi có hứng thú với cô Lâm hơn.”



“…”

Lâm Thanh Nha nghe ra lời này không có ý tốt lành gì, cô nhíu mày nhìn sang.

Nụ cười khiến cho nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt Trâu Bội: “Nghệ thuật Côn khúc là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, cô Lâm lại là nhân vật không nhiễm một hạt bụi trong đó, cho nên tôi thật sự không nghĩ ra.”

Lâm Thanh Nha: “Sao?”

Trâu Bội cười hỏi: “Tại sao cô Lâm phải dính dáng đến loại người như Đường Diệc?”

“――”

Chợt bóng người ở bên cạnh Lâm Thanh Nha cứng đờ.

Đột nhiên Trâu Bội “trở mặt” thế này, đến cả Lâm Thanh Nha cũng ngây người ra.

Nhân lúc im ắng này, Trâu Bội tiếp tục nở nụ cười lạnh lùng nói: “Dù sao cũng là hậu bối của nhà họ Đường tôi, tôi cũng coi như là tận mắt nhìn thấy cậu ta lớn lên, bản tình của cậu ta như thế nào, tôi quá hiểu mà ―― cho nên thật lòng khuyên cô Lâm một câu, có một số người không nên dính vào, cô Lâm đừng tự vấy bẩn danh dự trong sạch của mình.”

Lâm Thanh Nha hoàn hồn, đôi đồng tử giống như đổ mưa lạnh, mặt đanh lại muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng lại bị người nọ cướp lời.

“Tôi có bản tính gì?” Đường Diệc ngước đôi mắt tối tăm lên, “Ý của bà là.”

Trâu Bội bị ánh mắt hung dữ ở đối diện làm cho khϊếp sợ, vô thức chùn bước. Tuy nhiên rất nhanh bà ta căng mặt, gượng cười giả dối: “Cậu không thừa nhận tôi là bề trên nhưng tôi vẫn xem cậu là bề dưới. Có một số việc không nói toạc ra, tránh trông có vẻ như tôi đang bóc mẽ khuyết điểm của cậu.”

“Không cần, bà nói đi.”

Trâu Bội lạnh lùng cười nói: “Cậu chắc chứ?”

“Bớt nói nhảm, nói.”

“Được thôi, cậu đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho cậu.” Trâu Bội nhìn sang Lâm Thanh Nha, “Bảy tám năm trước, chắc là cô Lâm vẫn còn nhớ sự kiện ẩu đả ở cổ trấn Lâm Lang nhỉ?”

“…”

Hàng mi của Lâm Thanh Nha run lên.

Trâu Bội lạnh lùng quay lại: “Nếu không phải nhà họ Đường ra mặt hòa giải thì cậu ta đã bị nhà họ Từ đưa vào trường giáo dưỡng từ lâu. Sau này, Từ Viễn Kính lại ‘tán dương’ uy danh của cậu cả nhà họ Đường cậu khắp Bắc Thành, có mấy người trong giới chưa từng nghe qua?”

Lâm Thanh Nha nắm chặt tay, cụp mắt xuống, không nhịn được nói thay Đường Diệc: “Thiếu niên nhiệt huyết, đánh nhau là chuyện bình thường.”

“Đánh nhau?” Trâu Bội hỏi, “Cô Lâm thật sự cảm thấy như thế?”

“…Vâng.”

“Cô Lâm đừng lừa mình dối người ―― đó không phải đánh nhau, cho dù Từ Viễn Kính được nhà họ Từ đón về cẩn thận chăm sóc, cũng phải ở nhà điều dưỡng suốt ba tháng trời!”

“…”

Không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên môi Trâu Bội có chút khó giữ, khóe miệng bà giật giật, cảm xúc nơi đáy mắt nhìn Đường Diệc càng thêm chán ghét và sợ hãi: “Chỉ là nói vài câu, đã đánh cậu ta thành như vậy.”

Đường Diệc chậm chạp nhấc mắt lên, “…Hắn ta xứng đáng.”

Trâu Bội bị đôi mắt sâu hoắm ấy nhìn đến lòng run rẩy, lập tức dời tầm mắt đi, bà ta nghiến răng nói với Lâm Thanh Nha: “Cô nhìn xem, cô Lâm, đến bây giờ cậu ta vẫn không hề ăn năn về chuyện này.”

Đường Diệc hung hăng trầm giọng nói: “Tôi nói, hắn ta xứng đáng! Có chết cũng không ngoa!”

“…”

Trong quán cà phê, khách ở những bàn khác bị tiếng động ở bên này làm cho kinh hoảng, tất cả đều xoay người nhìn qua.

“…Đường Diệc.”

Lâm Thanh Nha không đành lòng, đưa tay lên nắm lấy tay Đường Diệc.

Các khớp ngón tay người nọ lạnh như băng, thậm chí còn có chút run rẩy.

Lâm Thanh Nha chưa từng thấy tay hắn không ngừng run rẩy, hoảng đến ngước mắt lên, thấy hắn nghiến răng đến xương gò má trên sườn mặt run run. Những cảm xúc vừa nóng nảy vừa ú ám tụ lại trong đôi con ngươi đen như mực của Đường Diệc, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Trâu Bội nhận được kết quả mình mong muốn nhất.



Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt kia, bà ta cố nén cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn, khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười: “Nói thêm mấy câu nữa sẽ chọc cho cậu động tay động chân?”

Ngay sau đó Trâu Bội nhìn sang Lâm Thanh Nha: “Ở cùng một tên điên thế này, cô Lâm không sợ ngày nào đó cậu ta hoàn toàn điên lên muốn gϊếŧ người ư?”

“…Đủ rồi!”

Lâm Thanh Nha không nhịn được nữa, bật ra những lời trước giờ cô chưa từng nói.

Cô nhìn Trâu Bội nói: “Tôi tôn trọng phu nhân là người lớn nhà họ Đường, nhưng không có nghĩa là phải nhẫn nhịn những lời nói xằng bậy của phu nhân. Nếu trước đây sự giáo dục của người lớn như phu nhân cay nghiệt thế này thì thứ lỗi tôi không thể tiếp tục ―― mong phu nhân đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

Lâm Thanh Nha nói xong xoay người muốn kéo tay Đường Diệc đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, nhé?”

Đường Diệc không trả lời.

Ngay lúc Lâm Thanh Nha muốn dỗ người đi, đột nhiên Đường Diệc trở tay nắm lấy tay cô.

Lâm Thanh Nha ngẩn ra, rũ mắt nhìn xuống.

Các khớp tay của người nọ thon dài có lực, giống như mang theo sự kiên định nào đó và…

Trấn an?

Lâm Thanh Nha ngạc nhiên ngẩng lên quay đầu lại.

Đường Diệc đè nén cảm xúc thật xuống, bỗng nhiên im lìm trở lại giống như mặt biển trước khi cơn bão ập đến.

Càng im lặng càng đáng sợ hơn.

Đường Diệc trầm giọng nói: “Không đi, để bà ta nói.”

Lâm Thanh Nha sững sờ: “Đường Diệc?”

Ở phía đối diện, ánh mắt của Trâu Bội nhìn Đường Diệc ngày càng khϊếp sợ và khó hiểu, giống như đột nhiên không quen biết với thanh niên trước mặt này.

Dẫu sao thì theo kế hoạch tạm thời điều chỉnh của bà, rõ ràng phản ứng của hắn hẳn phải là…

“Không phải bà muốn chọc giận tôi à,” Đường Diệc lạnh lùng cong môi cười khẩy, “Tới đây, tiếp tục đi.”

“!” Cái giọng điệu giống như gọi chó kia khiến Trâu Bội giận đến mặt đỏ lên, “Cậu đây là có ý gì hả?”

“Đừng giả ngu, cứ tiếp tục đi.” Đường Diệc nghiêng người đến trên bàn, “Bà thử lại đi, xem coi có thể chọc cho tôi nổi điên không, động tay động chân với bà ở trước đám đông nhìn chòng chọc ―― như vậy kế hoạch đằng sau của bà mới suôn sẻ được, đúng không?”

“Cậu bớt nói hươu nói vượn ở đây đi!”

“Không thử thì thôi.”

Đường Diệc dựa vào ghế trở lại, uể oải cụp mắt uống: “Dù sao thì có thử thế nào cũng vậy thôi. Muốn tôi động tay động chân, bà cũng không soi gương lại xem, bà có xứng không.”

“Đường Diệc!”

Trâu Bội giận dữ đến vỗ bàn đứng dậy, giọng cũng khàn đi.

Trái lại, Đường Diệc lại cười rộ lên, hắn nhấc mí mắt, nói: “Bà cho rằng nói những lời này là có thể chọc giận tôi? Tiểu Bồ Tát là tuyết trắng không nhiễm một hạt bụi, còn tôi là bùn trong cống rãnh tối tăm, dựa vào tôi cũng dám mơ tưởng làm vấy bẩn cô ―― bà muốn nói thế đúng chứ?”

Sắt mặt Trâu Bội tái nhợt, miệng hơi hé mở nhưng vẫn không nói nên lời.

Đường Diệc cười với chất giọng khàn khàn, dựa vào bàn, ngẩng mặt lên.

Giọng hạ xuống thật trầm.

“Bà cho rằng, tự tôi không biết mấy thứ này sao.”

Trâu Bội nghiến răng, vẫn còn muốn giãy giụa thêm: “Nếu cậu biết ――”

“Tôi cũng muốn buông tha cho sự sạch sẽ của cô.”

Đường Diệc nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trong lòng bàn.

“Nhưng làm sao bây giờ?” Hắn cười nói, “Không buông bỏ được. Bùn càng muốn vấy bẩn tuyết trắng đấy… Nhìn không quen? Gϊếŧ tôi đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »