Chương 7

Lam Hạ trở về phòng, thay đầm ngủ rồi ngồi vào bàn trang điểm, như mỗi tối bắt đầu dưỡng da.

Phái đẹp ở đời ai mà không sợ già, Lam Hạ cô đây tuy chỉ mới mười lăm nhưng cũng đã sớm nhận thức được thời gian là thứ đáng sợ nhất đối với phái nữ. Tuy là da dẻ của cô trắng đẹp hơn người, lại căng mịn vô cùng không chút tì vết. Nhưng không phải vì vậy mà cô lại không quan tâm chăm sóc chúng.

Khi còn đang cầm tuýp kem dưỡng da tay lên tính thoa một chút, thì bất chợt một cơn sấm nổ vang lên nhức tai. Lam Hạ hoảng hốt đến làm rơi luôn cả thứ mình đang cầm. Tuýp kem rơi xuống nền nhà, bị văng ra một ít.

Lam Hạ tự dưng thấy hoảng loạn khó hiểu, cô nhìn ra phía cửa kính, sấm chớp cứ liên tục chớp rồi lại tắt. Hai mắt cô căng ra không động, mồ hôi trên trán tự nhiên tuôn ra ướt đẫm.

Lam Hạ cô đây ngoài sợ cha nuôi của mình ra, thì thứ mà cô sợ nhất, ám ảnh nhất đo chính là sấm sét. Cô không rõ nó là do thói quen bẩm sinh hay là do ảnh hưởng của một sự việc kinh hoàng nào đó đã tác động đến tiềm thức của cô. Khiến cô chỉ cần nhìn thấy sấm chớp là đã vô thức sợ đến tay chân run cầm cập.

Đến khi sấm chớp bên ngoài lần nữa nổ lên, Lam Hạ mới giật mình đứng bật dậy khỏi ghế, chạy bừa khỏi phòng mà mếu máo.

Ngạo Lăng Cẩn lúc này đang nằm trên giường thong thả đọc sách, đây đã là thói quen từ nhỏ của anh trước khi chìm vào giấc ngủ. Bỗng dưng có vài tiếng đập cửa vang lên “Rầm Rầm”.

Anh nhìn ra phía cửa, khó hiểu hỏi: “Là ai?”

“Cha nuôi, là con…” giọng Lam Hạ như muốn lệch hẳn đi.

Nhưng Ngạo Lăng Cẩn không bước xuống giường, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đã trễ rồi, có việc gì để mai hẳn nói. Về phòng đi.”

Nhưng trái lại, anh càng đuổi thì người bên ngoài càng như cuống hết cả lên: “Cha nuôi, con sợ lắm, làm ơn đi…”

Đầu lông mày Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhíu lại, nghe qua giọng điệu của Lam Hạ anh biết rõ ràng cô không có ý đùa giỡn. Gấp quyển sách trên tay đặt lên bàn, anh bước xuống đi đếnmở cửa, đập ngay vào mắt anh là gương mặt lấm lem nước mắt của Lam Hạ.

“Có chuyện gì?”

Lam Hạ không nói không rằng, cô chui qua cánh tay đang tì lên ngạnh cửa của Ngạo Lăng Cẩn mà đi thẳng vào trong phòng làm anh sững sốt quát to: “Lam Hạ!”

“Cha nuôi…con không muốn ở một mình. Con thực sự sợ lắm!”

Lam Hạ khóc nghẹn cố nói. Hai cánh tay để trước ngực cấu chặt lấy bắp tay đến hằn lên từng dấu.

Ngạo Lăng Cẩn khó chịu nhìn cô, mà bộ dạng lúc này của cô càng làm anh thêm nổi nóng. Đầm ngủhai dây, da thịt trắng ngần cứ thế lồ lộ ra ngay trước mắt anh.

Là do Lam Hạ quá ngây thơ, vô tư không hiểu. Bản thân cô tuy chỉ mười lăm nhưng đã phát triển hoàn thiện về mọi mặt. Thậm chí còn có phần đẫy đà hơn cả những người khác.

Yết hầu Ngạo Lăng Cẩn vô thức trượt xuống, anh một mạch đi thẳng đến giường, kéo chăn đắp lên người, nằm xoay lưng về phía Lam Hạ, cố gắng không để tâm đến cô, lạnh nhạt nói: “Ta nói lại lần nữa, mau cút khỏi phòng ngay lập tức.”

Lam Hạ đứng đó run rẫy, cô vô tình nhìn ra cửa sổ, phía sau bức rèm màu xám tro được rủ xuống thoáng lấp ló những vầng sáng đáng sợ. Cô liều mạng nhắm mắt nhảy tọt lên giường của Ngạo Lăng Cẩn, bạo gan giật luôn tấm chăn bông của anh mà cuộn tròn giấu mình vào trong.

Lam Hạ vẫn cứng đầu ẩn mình dưới cái chăn bông, run rẫy vừa khóc vừa nói: “Con xin cha đừng đuổi con đi, con sợ…thực sự sợ lắm!”

“Sợ?”

Ngạo Lăng Cẩn cao giọng, anh đưa tay mạnh bạo giật phăng chiếc chăn ra một chút. Lam Hạ giương mắt đáng thương nhìn anh, khoé mắt vẫn ướt đẫm.

Ngạo Lăng Cẩn nhìn cô run cằm cặp, lại không ngừng khóc lóc thảm thương. Anh nhìn ra cửa sổ, khi sấm chớp sáng lên rồi tắt liên tục ẩn hiện, anh mới hiểu ra điều mà Lam Hạ đang sợ là gì.

Ngồi ngã lưng ra thành giường, anh thấp giọng hỏi: “Sợ sấm sao chứ?”

Lam Hạ nghe thấy âm sắc của cha nuôi đã đỡ nguôi giận, cô mới dám ló đầu khỏi chăn, gật đầu hai cái.Lăng

Thấy Lam Hạ sợ đến phát khóc, Ngạo Lăng Cẩn cũng có chút mềm lòng, đồng ý cho cô ở lại thêm một chút, bản thân lại tiếp tục quay đi đọc sách, tránh để mình quá tập trung vào cô.

Trôi qua một lúc, Ngạo Lăng Cẩn nhìn lên đồng hồ đã hơn mười hai giờ. Anh tính quay sang nhắc Lam Hạ trở về phòng, thì phát hiện cô đã ngủ say từ lúc nào rồi.

“Lam Hạ!”

Ngạo Lăng Cẩn nghiêm giọng gọi. Nhưng Lam Hạ vốn thuộc tuýp người một khi ngủ là ngủ rất say, ngủ đến trời có sập xuống chưa chắc cô đã dậy. Bị âm thanh kia quấy nhiễu, làm cô bực dọc nhăn mặt trở người sang một phía,

Đột nhiên Lam Hạ liều mạng đưa tay ôm lấy người nằm cạnh. Thói quen này có lẽ là do bẩm sinh, khi Lam Hạ mỗi tối ngủ đều phải có một chiếc gối ôm to tướng kèm theo, có thế thì cô mới thấy yên tâm.

Ngạo Lăng Cẩn không hề có ý định từ chối hành động này của cô, anh nằm yên, mặc cho Lam Hạ bám sát cơ thể mình mà vùi gương mặt nhỏ nhắn vào trong khuôn ngực rắn rỏi.

Rốt cuộc, Lam Hạ có hiểu được không. Tuy là cha nuôi, nhưng Ngạo Lăng Cẩn vẫn là đàn ông! Cô ăn mặc thế này chạy qua phòng của anh, còn trực tiếp chiếm tiện nghi của anh, có phải cô đang muốn khıêυ khí©h tính nhẫn nại của anh có đúng không?

***

Trôi qua một đêm dài với cơn mưa tầm tã, những ánh nắng đầu tiên cuối cùng đã bắt đầu phủ lên thành phố. Bao quanh rừng thông thẳng tấp như những mũi tên nhọn hoắc, Bạch Ngự dinh ngự ngay chính giữa lại nổi bật như một bảo vật đầy hoa lệ.

Lam Hạ nằm trên giường, cả người ẩn trong chăn còn chưa muốn dậy. Tiết trời hôm nay se lạnh, càng dễ khiến con người ta sinh ra cảm giác lười biếng. Phải cố gắng lắm cô mới chấp nhận chịu mở mắt, chui đầu khỏi chăn bông.

Phòng của cô sao hôm nay lạ thế này?

Cô vùi mặt vào chiếc gối bên cạnh, thích thú đưa mũi hít một cách triệt để hương thơm được lưu lại trên gối. Thứ mùi hương đầy mê hoặc này đích thật là thứ mùi hương mà cô thích nhất. Nó không giống với bất kì mùi hương nào trên đời này. Mùi hương đầy nam tính này tựa như hương vị mộc mạc trầm ấm của gỗ quý, pha lẫn với một chút tinh tế của sự đặc trưng riêng biệt.

Trong tuổi thơ trước đây của Lam Hạ, cô nhớ mình đã từng ngửi qua nó vài lần. Và gần đây nhất, dường như cô cũng vừa mới ngửi qua nó…

“Đây là mùi tự nhiên sao chứ? Thật dễ chịu!”

Lam Hạ thích thú cười cười, chóp mũi nhỏ nhắn liên tục vùi sâu vào chiếc gối mà hít thật nhiều lần. Nhưng bất chợt, cô nhận thấy điều bất thường đang diễn ra lúc này. Trong lòng cơ hồ dâng lên cảm giác sợ hãi, cô nuốt nước bọt, nằm yên bất động.

“Không phải chứ!?” giọng Lam Hạ khẽ kêu lên đầy khổ sở.

Cô bắt đầu từ từ ngồi dậy, phút chốc nhìn thấy những thứ mà cô vừa ôm trong tay liền khiến tim gan cô sợ đến mức lộn hết cả lên.

Đây đâu phải chăn gối của cô!

Quan sát một vòng xung quanh, Lam Hạ tưởng như bản thân bị bóp ngạt vì sợ hãi. Hai mắt tròn xoe mở to đầy căng thẳng, tất cả những thứ trong căn phòng này đều hiển nhiên không phải của cô.

Ngón tay trỏ run rẫy đưa ra trước, cuối cùng mới thức tỉnh nhận ra.

Đây là phòng của Ngạo Lăng Cẩn!

Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn vừa dùng xong bữa sáng được ít phút. Anh thong thả bước xuống đại sảnh, trước khi rời khỏi cửa lớn, anh vẫn ngoảnh mặt nhìn lên phía phòng ngủ của mình một lúc.

Nghĩ lại tình cảnh tối qua, quả thực Ngạo Lăng Cẩn đã trải qua một đêm mất ngủ đầy khó khăn. Làm sao một kẻ tràn đầy sinh lực như anh lại có thể xem như không có chuyện gì mà ngủ được. Lam Hạ cả đêm dường như cứ bám chặt anh không buông, cả cơ thể đầy nóng bỏng ấy của cô cứ liên tục áp sát vào người anh, khiến anh khổ sở vô cùng.