Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vị Hôn Thê Bá Đạo

Chương 87

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh nhìn sang Ngải My đang đứng phía bên cạnh, nét mặt cô như không thể biểu lộ nỗi một cảm xúc gì, cứ thế nhìn anh bằng đôi mắt đỏ ngầu thất vọng. Mãi thấy anh không đáp lời, Hải Anh buông tay ra, nhìn sang thì thấy cô đứng ngay bên cạnh, cô ta giật mình thốt lên

“La Ngải My? Tại sao cô lại”…

Sự bất ngờ ấy không thể nói ra thành lời. Cô ta nhìn lên khuôn mặt vẫn còn bần thần của anh, cất giọng hỏi

“Hạo Thiên? Chuyện này là sao?”

Anh nhìn vào khoảng không, cả nét mặt lẫn giọng nói đều toát lên sự lạnh lùng, đến nỗi tàn nhẫn với bản thân

“Tại sao cô còn ở đây?”

Hải Anh ngây ra, cô ta không rõ anh đang nói gì, cho đến khi anh nhìn sang Ngải My rồi quát lớn, gân xanh trên cổ nổi lên nhưng đôi mắt ấy đã đỏ ngầu

“La Ngải My những gì mà tôi nói cô không hiểu hay sao? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô. Tại sao cô lại cứ xuất hiện trước mặt tôi vậy chứ?”

Anh… xin lỗi!

Hải Anh nghe xong liền đổi sang sắc mặt đanh đá, cô ta quay sang nhìn cô vẫn đang đứng ngây ra như trời trồng

“Anh ấy nói đúng đấy! Không ngờ cô vẫn còn mặt dày mà ở lại đây”

Rồi cô ta bất chợt nhìn xuống bụng của Ngải My

Cái gì? Cô ta…đang có thai sao? Nhưng nhìn bộ dạng tức giận của Hạo Thiên bây giờ, chỉ cần mình châm dầu vào lửa, mọi chuyện chắc chắn sẽ khác

“Có thai rồi à? Biết đâu chừng lại là con của một gã đàn ông khác thì sao? Anh nói có đúng không? Hạo Thiên?”

Anh siết chặt hai tay lại thành hình nắm đấm, những ngón tay đang đỏ dần lên. Nếu như bỏ lỡ cơ hội điều tra lần này, đánh mất lòng tin của Hải Anh, sẽ không còn cơ hội nào để đẩy cô ta vào đường cùng nữa. Nhưng nếu anh vô tình với cô, thì sẽ mất cô mãi mãi

Vầng trán anh toát mồ hôi lạnh, dường như tâm can đang bị dằn xé rất nhiều. Anh không dám nhìn cô, chỉ nghiến răng lạnh lùng đáp

“Phải! Làm sao biết chắc được…đó là con của tôi chứ?”

Ngải My bủn rủn tay chân mà lùi lại vài bước, thật không ngờ những lời tàn nhẫn này lại thốt ra từ miệng anh. Ellina không biết ở đâu xuất hiện, cô lao đến đẩy Hạo Thiên ra rồi tát vào mặt anh một cú đau điếng, quát

“Khốn nạn! Những lời nói vô lương tâm đó mà anh cũng nói ra được sao hả? Đó không phải là con của anh thì là con của ai?”

Ngải My đứng ở phía sau lưng cô, bất lực đưa đôi tay run rẩy nắm tay cô, giọng nghẹn ngào

“Ellina! Đừng nói nữa!”

Cô ấy buông tay ra quay sang, tức giận vô cùng

“Để mình nói! Hoàng Hạo Thiên tôi nói cho anh biết, anh là một gã đàn ông tồi. Tôi chưa từng thấy ai tồi như anh cả! Ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ nổi, còn để cô ấy bị tiểu tam sỉ nhục như vậy. Anh có đáng là đàn ông không hả?”

Hải Anh đứng bên cạnh cảm thấy ấm ức thay cho anh, trông khi anh vẫn trơ trơ ra không nói một câu nào

“Này! Cô nói ai là tiểu tam hả?”

“Tôi nói cô đấy! Nếu còn trừng mắt thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi móc mắt cô ra”

Ellina trỏ tay về phía cô ta với ngữ khí hùng hồn khiến cô ta sợ hãi mà im bặt.

“Đủ rồi đừng nói nữa! Như vậy là quá đủ rồi!”

Ngải My đưa ánh mắt đẫm lệ nhìn sang phía Hạo Thiên, anh vẫn không dám nhìn cô, không đủ can đảm để nhìn cô.

Là ai đã tìm tôi rồi nói rất nhớ tôi? Là ai đã suốt ngày bám lấy tôi không buông? Là ai đã nói sẽ không bao giờ để mất tôi thêm một lần nào nữa? Hoàng Hạo Thiên! Tôi suýt nữa…suýt chút nữa đã bị anh làm cho ngu muội thêm một lần nữa rồi. Cuối cùng vẫn là tôi tin lầm anh
« Chương TrướcChương Tiếp »