Không khí nói chuyện giữa hai người trở nên lắng động hơn một chút. Được một lúc sau, giọng Ngải My đã dịu lại
“Tôi phải đi ngủ rồi, cúp máy đây!”
“Khoan đã”…
“Lại chuyện gì thế?”
Giọng anh trở nên nhẹ nhàng, không còn đùa giỡn như lúc đầu nữa, mà trở nên nghiêm túc hẳn
“Nếu như anh có làm chuyện gì đó khiến em hiểu lầm, thì em nhất định…phải tha thứ cho anh. Vì…đó không phải như những gì em nghĩ đâu! Nhớ chưa?”
Hạo Thiên nói xong rồi phì cười, riêng cô thì sau khi nghe xong chẳng hiểu anh đang nói gì cả, cứ loanh quanh qua lại có mấy vấn đề kì lạ. Cô vừa đi vào phòng ngủ vừa hỏi anh
“Anh nói vậy là sao? Tôi không hiểu?”
“Thôi không có gì đâu! Em mau đi ngủ đi! Anh yêu em!”
Anh nói xong rồi liền cúp máy khi cô chỉ vừa hé môi. Thái độ của anh lạ thật, càng kí©h thí©ɧ sự tò mò của cô. Nhưng anh dù sao cũng đã cúp máy rồi, nếu bây giờ gọi lại chỉ để hỏi về vấn đề đó thì cũng thật lạ quá. Cô lên giường ôm một đống chăn vào người, vừa nằm vừa suy nghĩ đến những lời anh nói, nghĩ mãi vẫn không hiểu như vậy là có ý gì, trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được.
Riêng Hạo Thiên, đêm đó anh đã ngồi uống rượu. Anh ngồi trên tầng lầu gần sân thượng, nơi có cửa kính lớn nhìn ra xa thành phố. Lục Thần đứng ở sau lưng anh, vì gần đây tâm trạng anh rất hay thất thường, lúc thì suy tư có khi cả ngày không nói gì cả, có khi thì lại nóng giận thất thường. Anh ngồi uống hết ly này lại qua ly khác, uống rồi lại uống, càng uống càng tỉnh ra. Anh còn hút cả thuốc. Anh chưa bao giờ hút thuốc, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ động đến nó.
Lục Thần cảm thấy có chút lo lắng
“Thiếu gia! Tôi chưa thấy cậu hút thuốc bao giờ, cậu đang có tâm sự gì sao?”
Anh cầm điếu thuốc đang nghi ngút khói bốc lên, giọng quả thật như đang có tâm sự
“Ngồi đi! Uống với tôi vài ly!”
Cậu ta nghe xong liền bất ngờ, liền xua tay nói
“Không được đâu thiếu gia, tôi”…
“Bảo ngồi thì cứ ngồi đi!”
Lục Thần chỉ đành nghe lời anh, cậu ta lấy ghé khép nép đến ngồi ở phía đối diện. Anh chủ động rót một ly rồi đưa cho cậu ta, cậu ta nhận lấy nhưng chỉ nhấp môi cho có lệ, vì vốn dĩ cậu ta không biết uống rượu. Anh lại đưa gói thuốc chìa ra về phía cậu ta, lần này thì phải từ chối rồi
“Thiếu gia! Tôi…không biết hút thuốc”
Hạo Thiên cười rồi để gói thuốc xuống bàn. Lục Thần lại giở tính ông cụ non, nhỏ giọng dặn dò anh
“Thiếu gia! Hút thuốc uống rượu nhiều không tốt đâu ạ!”
Anh biết chứ! Nhưng nhiều lúc anh cảm thấy mình như rơi vào bế tắc không biết làm thế nào. Giống như lúc này, anh không biết mình làm như vậy là đúng hay không, cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả sau này của nó sẽ thế nào. Anh chỉ biết rằng, khao khát được ở cạnh Ngải My đã lấn át hết cả lý trí anh, điều đó có thể giúp anh vượt qua tất cả, có thể làm tất cả dù việc đó có kết cục thế nào. Anh vừa nhìn ra phía xa lại vừa hút thuốc, dường như không để ý đến lời mà Lục Thần vừa nói. Đêm đó, anh đã một mình uống hết hai chai rượu vang và hút cả một gói thuốc
…
“Lẽ ra tôi nên để cô ta biến đi! Nếu như vậy thì đã không phiền như bây giờ!”
Vương Hoài Đức ngồi trên ghế với vẻ mặt tức giận, anh ta lại nhận được điện thoại tống tiền của Hải Anh về những phi vụ mà cả hai đã hợp tác. Cô ta vậy mà lại đe doạ đủ điều, doạ sẽ báo cảnh sát để tố cáo tất cả trong khi bản thân mình cũng là người liên quan. Thật đúng với câu “kẻ tám lạng thì người nửa cân”.
Tên thân tín vẫn thường đi theo cạnh anh ta liền đưa ra chủ ý
“Vậy tại sao cậu không trừ khử cô ta?”
Vương Hoài Đức đưa tay vuốt ve cằm mình rồi lộ nụ cười đểu
“Nghe nói gần đây cô ta có quan hệ rất tốt với Hoàng Hạo Thiên. Không biết cả hai lại đang âm mưu gì, nhưng tôi vẫn còn có thể lợi dụng Hải Anh này…để đâm anh ta một nhát. Để rồi xem, cô ta có nỡ ra tay hay không?”
[…]