- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Hôn Thê Bá Đạo
- Chương 78
Vị Hôn Thê Bá Đạo
Chương 78
“Thật ra thì cũng không tốt lắm đâu!”
Hạo Thiên gãi đầu cười khổ. Nếu mà nữ nhân viên này biết anh đã làm Ngải My bỏ nhà ra đi trong lúc bụng mang dạ chửa như này thì chắc là không còn được một lời khen ngợi nào nữa đâu. Thay vào đó, anh sẽ bị cô ta mắng cho một trận vì tội vô trách nhiệm với vợ con.
Ở trước mặt Ngải My, anh ra vẻ rất ngầu và ga lăng bảo với cô nhân viên, tay thì đưa ra một tấm thẻ
“Sau này vợ tôi có ghé đây mua gì thì cứ thanh toán vào thẻ này, hết thì báo tôi!”
“Dạ dạ! Thưa Hoàng tổng!”
Đi ra khỏi cửa hàng, cô không thèm để ý đến anh, tay xách nách mang cùng với một cục tức không thể nuốt trôi mà bỏ đi. Anh chạy theo sau cô gọi với
“Này! Em.đi nhanh thế hả? Đang có thai đấy biết không?”
Cô không thèm nhìn anh, càng đi nhanh hơn nữa. Anh lo sợ với vận tốc đi này của cô thế nào cũng sẽ bị vấp nên liền nhân lúc cô không để ý mà quay đầu lại cửa hàng, mua luôn chiếc xe đẩy đồ dùng trong đó rồi đẩy ngược trở ra. Ngải My vẫn đi vô tư mà không hề hay biết gì, cho đến khi bàn tay Hạo Thiên bỗng từ phía sau giật lấy mấy túi đồ của cô rồi cho vào xe đẩy.
Cô giật mình quay người lại, đôi mắt tròn xoe chưa kịp nhìn rõ sự tình đã bị anh cõng lên
“Ơ, này”…
Khi phát hiện ra thì mọi chuyện đã muộn, anh một tay đỡ chân cô, một tay đẩy xe, ấy vậy mà lại đi rất nhẹ nhàng. Cô ngồi trên lưng anh, bụng có chút chướng ra nhưng cũng không khó chịu gì mấy.
Nhìn xuống sát bên tai anh, cô hét vào hỏi
“Hoàng Hạo Thiên! Anh thả tôi xuống mau!”
Anh mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng thì nụ cười ấy lại nở trên môi anh lần nữa. Gió đông tuy lạnh nhưng lòng anh bây giờ vô cùng ấm áp. Anh cõng cô đi trên con đường ở công viên, hoa đào trắng vẫn đang rơi làm cho cảnh sắc thêm thơ mộng. Được ở cạnh cô thế này, dù cho chỉ là trong giây phút này thôi anh cũng cảm thấy mãn nguyện.
…
Đi đến ngã ba, Ngải My liền đòi xuống muốn tự đi về nhà. Hạo Thiên tôn trọng quyết định của cô, anh đứng yên đó nhìn cô đẩy xe hàng về mà không hề theo dõi chỉ một bước chân. Không phải vì anh không muốn ở cạnh cô, mà vì anh sợ cô sẽ lại bỏ đi, không chừng sẽ không có cơ hội để gặp nhau như bây giờ.
[…]
“Ơ! Xin lỗi cô! Tôi sơ ý quá!”
Dieo vừa đi vừa dán mắt vào màn hình điện thoại, thế là va phải người ta, đã vậy lại còn là con gái. Với tính cách đào hoa của anh ta, vẫn là chiêu thức cũ, với cách xin lỗi hời hợt gây chú ý người khác. Nhưng cô gái này không giống như những cô gái mà Dieo đã gặp, cô vừa thấy thái độ của anh ta thì liền không hài lòng, lườm một cái
“Sơ ý à? Tôi thấy anh là cố ý đấy!”
“Gì? Cố ý khi nào chứ? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi cố ý đâu? Tôi đã xin lỗi rồi cơ mà?”
Cô không quan tâm anh nữa, vì cô còn phải chuẩn bị cho ca sinh nở vào lúc 2h, mà giờ đã là 1h30 rồi, cứ lằng nhằng mãi sẽ trễ mất. Thế là cô tỏ vẻ không quan tâm anh ta rồi đi luôn
“Không chấp nhất anh! Tôi bận rồi!”
“Này cô Ellina!”
Vừa nghe Dieo gọi, cô liền biết ngay anh ta đã để ý đến thẻ đeo trên cổ cô. Nhưng cô cũng mặc kệ, tính cô lại rất ghét những người đào hoa lăng nhăng, còn nghĩ chỉ gặp bên ngoài thôi nào ngờ trong bệnh viện cũng có thể gặp. Mà anh ta lại là bác sĩ nữa chứ? Ellina bỏ đi luôn. Đi được một lúc thì lại bị Dieo chặn đường
“Này!”
Cô trừng mắt với anh ta, vậy mà anh ta còn còn cười cái kiểu đểu đểu ấy nhìn lại cô rồi nói
“Cô ăn nói không lịch sự, nên hãy mau xin lỗi lại tôi đi!”
Ellina nhìn cánh tay đang dang ra để chặng đường kia rồi nhìn anh, khuyên anh một lời khuyên chân thành
“Mau bỏ tay của anh ra, trước khi quá muộn!”
“Vậy thì cô…xin lỗi tôi đi!”
Cái vẻ mặt của Dieo lúc đó thật khiến cho cô khó ưa đến phát bực lên. Đã khuyên rồi đấy, là tại anh ta không nghe nên có chuốc hoạ vào thân thì cũng không thể trách cô được. Thế là cô không khách sáo nữa, bước lên một bước, hai tay giữ tay anh ta rồi lập tức quật ngược ra sau. Dieo bỗng nhiên bị trẹo tay một phát khiến sắc mặt trở nên méo mó, lưỡi cũng líu lại ăn nói lung tung cả lên
“Ah! Đau đau đau! Đau đau! Thả…thả ra!”
Ellina nhìn anh cười khẩy một cái rồi đẩy anh ra, quay lưng bỏ đi. Dieo vừa ôm cổ tay vừa nhăn mặt cằn nhằn
“Con gái gì mà mạnh vậy chứ?”
Nhưng sau đó anh liền tỏ thái độ khó hiểu, đứng cười một mình, mà lại còn cười rất đắc ý
[…]
Hôm nay mình và Hạo Thiên đã gặp nhau,đã vậy lại còn nói với nhau rất nhiều chuyện. Chuyện của ba mẹ mình, đã qua lâu đến nỗi mình cũng không còn nhớ nữa. Vậy…mình có nên quay về với anh ấy không? Trông anh ấy càng ngày càng tiều tụy, khiến mình cũng thật xót xa. Nhưng còn Hải Anh, mình sợ sau khi biết mình và Hạo Thiên làm lành, mình lại còn đang mang thai, cô ta nhất định sẽ làm hại con mình. Mình phải làm sao đây?
…
“Lục Thần! Điều tra cho tôi lại một lần nữa về chuyện gia cảnh và thân thế của Hải Anh ở Trung Quốc,càng nhanh càng tốt”
“Dạ”
Thấy sắc mặt Hạo Thiên đã phấn chấn trở lại, đã vậy còn ra quyết định rất cương quyết và sáng suốt. Lục Thần vừa tuân lệnh mà lòng khấp khởi đến không giấu nổi cảm xúc mà bật cười. Thấy cậu cứ vừa nhìn vào máy tính vừa cười, Hạo Thiên ngồi bên bàn làm việc hỏi
“Lục Thần? Cậu sao vậy? Vui chuyện gì à?”
“Dạ? Tôi vui vì thiếu gia hôm nay trông cũng rất vui ạ!”
Quả nhiên là cánh tay đắc lực trung thành. Anh nhìn thái độ của Lục Thần rồi phì cười, sao đó hỏi lại cậu ta với vẻ mặt vô cùng hào hứng và thích thú
“Có biết tại sao hôm nay tôi lại vui không?”
Cậu ta nghe anh hỏi liền trưng bộ mặt tò mò ra
“Sao vậy ạ?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vị Hôn Thê Bá Đạo
- Chương 78