Đôi môi cô khựng lại. Nhìn thấy thái độ bất ổn của cô, Ellina liền biết ngay cô vẫn còn nhớ đến Hạo Thiên. Một người thì mãi chạy trốn còn một người cứ mãi đi tìm, đến cuối cùng hai người vẫn không thể gặp nhau. Vậy thì hà cớ gì phải làm khổ nhau chứ?
“Mình đã gặp anh ta!”
Vừa nghe cô nói đã gặp Hạo Thiên, theo như một thói quen, Ngải My đã liền hỏi cô
“Ở đâu?”
Nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, cô biết ngay bản thân mình đã bị lừa. Quả nhiên, cô vẫn là không thể quên được anh, dù cho đó có là thói quen đi nữa thì cũng là một thói quen không thể nào từ bỏ được. Ellina thở dài rồi khuyên cô
“Nếu đã không quên được, vậy thì tại sao không thử cho nhau một cơ hội đi! Tớ gặp anh ta là thật, không gạt cậu đâu! Lần đó tớ đi ngang qua khoa cấp cứu trong bệnh viện thì gặp ta đang ở cùng với một người phụ nữ tầm 50 tuổi, nghe nói là anh ta đã tự tử”…
Cái gì? Tự tử sao? Hạo Thiên đã tự tử? Phải rồi, mình nhớ rồi. Có lần vì chuyện của Vương Hoài Đức, anh ấy đã từng trèo lên lan can của lầu ba. Có chuyện gì mà anh ấy không dám làm chứ, ngay cả chết mà cũng muốn dứt khoát như vậy à?
Ngải My vừa nghĩ đến vừa cười chua chát, lòng cô vẫn đau đấy, nhưng không còn đau dằn vặt như những ngày trước nữa.
[…]
“Cậu gọi tôi ra cái chỗ ồn ào này để nhìn cậu uống rượu hả?”
Dieo ngồi cạnh Hạo Thiên mà phải nói như hét lên vì âm thanh ở trong bar quá lớn và quá ồn. Anh ngồi uống hết ly này rồi đến ly khác, uống đến đầu óc quay cuồng theo tiếng nhạc rồi mà vẫn không chịu ngừng. Dieo chỉ biết ngồi nhìn anh lắc đầu, sau đó gọi một tên phục vụ đến, đưa một cọc tiền rồi nói vào tai cậu ta
“Bảo quản lý của cậu cho người vặn volume nhỏ lại giùm tôi! Muốn tôi bị điếc à?”
“Dạ dạ! Vâng ạ!”
Volume đã được vặn nhỏ lại, nhạc trong bar cũng đã bớt phần lấn át hơn. Dieo giật lấy ly rượu trong tay Hạo Thiên, uống cạn rồi hỏi.
TruyenHD“Yêu khổ vậy à? Tôi thấy cậu khổ đến sắp chết đi rồi đấy?!”
“Cậu thì biết cái gì chứ? Đã yêu ai bao giờ đâu?”
Hạo Thiên cười, còn trỏ tay vào mặt của Dieo. Nếu anh mà không phải đang thất tình thì đã bị Dieo đấm cho vài phát vào mặt rồi.
“Ừ! Thà không yêu chứ yêu như cậu thì tôi cóc thèm”
“Cậu không hiểu đâu. Tình yêu…sẽ mang lại cho cậu một cảm giác vô cùng hạnh phúc, vô cùng bình yên. Có người chờ cậu về nhà ăn cơm, có người ủi quần áo cho cậu”…
Anh vừa nói vừa khóc. Say! Anh đã say lắm rồi, đến nỗi cứ nói năng lung tung, cứ nói rồi lại khóc, khóc rồi lại cười vu vơ như người điên dại. Ngày tháng không có cô, anh biết có thể sẽ còn kéo dài mãi, dài mãi. Vậy nên anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để biến mình thành một người không bao giờ tỉnh táo, để khỏi phải đau, khỏi phải nhớ, khỏi phải cô đơn. Anh thà sống trong quá khứ, nhưng được nhớ về cô mỗi ngày, còn hơn trở về với thực tại mà chỉ toàn là nỗi đau
Em nhẫn tâm thật! Nhẫn tâm thật!
Ngày trước anh vô tâm với em, thờ ơ với em, bảo em trẻ con nên anh không thích. Rồi khi thấy em khóc, anh thấy mình sai rất nhiều, nhẫn tâm rất nhiều. Nhưng bây giờ nhìn lại em còn nhẫn tâm hơn cả anh. Ha! Haha! Em đi rồi! Mang theo con của chúng ta, đứa trẻ mà anh vẫn còn chưa kịp nghĩ ra một cái tên để đặt cho nó. Chuỗi ngày đau khổ này…đến bao giờ? Đến bao giờ mới chấm dứt đây? Anh mệt rồi, mệt lắm rồi. Em không thể nhìn thấy anh đã cố gắng tìm em như thế nào đâu? Giá như…em thấy được, thì tốt quá!