Bà khẽ thở dài. Chuyện này dù đã trôi qua 20 năm rồi nhưng trong lòng bà nó vẫn còn là một gánh nặng lớn không thể trút bỏ được. Ngày đó bà cùng cha Hạo Thiên định sẽ đi đến nhà ông bà ngoại anh để gửi chút quà, Nhưng trên đường đi, vì ông mãi lo trò chuyện với bà nên đã không chú ý xe phía trước. Hai xe va chạm nhau, cuối cùng thì hai vợ chồng trên chiếc xe kia đều đã không qua khỏi, đó chính là cha mẹ của Ngải My. Ông bà phát hiện ra vẫn còn một bé gái trên xe đang khóc oà lên vì sợ, Hoàng phu nhân đã không kiềm lòng được mà nhận nuôi. Ban đầu cả hai vợ chồng quyết định chỉ nhận nuôi đến khi cô 18 tuổi sẽ nói cho cô biết sự thật. Nhưng càng về sau, Ngải My càng lớn càng thông minh, lanh lợi lại xinh đẹp nên bà cũng không nỡ. Mãi đến khi Hoàng lão gia mất, bà mới quyết định sẽ ban hôn ước cho cô và Hạo Thiên.
Ngày còn chưa hiểu chuyện, Hạo Thiên vẫn luôn nghĩ Hoàng phu nhân thiên vị Ngải My, chuyện gì cũng la mắng trách phạt anh, nhưng sau này hiểu ra, anh càng thương và muốn bù đắp cho cô nhiều hơn nữa.
Anh không nghĩ đó là thương hại, mà là tình yêu, một tình yêu thật sự…
…
“Vậy con định sẽ làm gì? Nếu định kiện cô ta thì dì sẽ ủng hộ con”
Hoàng phu nhân ngồi bên cạnh giường Ngải My, bà vẫn không quên được thái độ của Hải Anh. Sau khi biết được những chuyện mà cô ta gây ra thì bà càng quyết tâm không thể bỏ qua. Bà khuyên cô không nên chần chừ, nhất định phải để cô ta trả giá. Nhưng Ngải My thì dường như vẫn còn chút do dự
“Con cũng không biết nên làm sao nữa, vì cô ta vừa đáng thương cũng vừa đáng trách”…
Hoàng phu nhân tỏ vẻ kiên quyết
“Đáng trách gì chứ? Nó làm con bị bỏng, còn cầm dao đâm Hạo Thiên. Con thử nghĩ mà xem, nếu đâm sâu một chút nữa thì thằng bé sẽ thế nào?”
Mình làm sao vậy? Hải Anh đã lừa dối mình và Hạo Thiên, cô ta lợi dụng chuyện tinh thần bất ổn để làm mình bị bỏng, nói ra chuyện tình cảm của cô ta dành cho Hạo Thiên trước mặt mình, lại còn đâm anh ấy một nhát. Nhưng tại sao mình lại phải im lặng? Tại sao mình phải nhịn cô ta, trong khi cô ta đã gây ra quá nhiều chuyện cho mình và anh ấy?
[…]
Hoàng phu nhân đi ra xe chuẩn bị về nhà thì điện thoại reo lên. Bình thường bà sẽ không nghe máy của số lạ, nhưng vì đang vội nên không để ý mà đã nghe máy
“Alo!”
“Chào bà! Hoàng phu nhân!”
Bà im lặng cau mày một lát, liền nhận ra người đang gọi là ai
“Cô là cô gái tên Hải Anh đó à?”
“Đừng gọi khó nghe như vậy chứ! Tôi muốn gặp bà!”
Hoàng phu nhân mở cửa rồi lên xe ngồi, đặt túi xách qua một bên, vừa cài dây an toàn vừa lạnh lùng nói
“Tôi không có chuyện gì để nói với người như cô cả”
Trong điện thoại vang lên giọng cười đắc ý của Hải Anh, cứ như cô ta đang nắm giữ một bí mật gì đó mà mình sẽ chắc thắng vậy. Hoàng phu nhân thở dài ngao ngán, vừa định ngắt điện thoại thì cô ta đã nói
“Vậy thì tôi sẽ gặp La Ngải My trước! Nói cho cô ta biết, cô ta rốt cuộc có gia cảnh như thế nào”
Bà nghe xong liền tức giận nhăn mày
“Cô dám?”
“Tôi có gì mà không dám chứ? Đừng quên tôi còn định gϊếŧ chết cô ta đấy! Chỉ vì Hạo Thiên đã đỡ dùm nên cô ta mới may mắn thoát chết mà thôi!”
Chuyện đã trôi qua 20 năm rồi không ngờ cuối cùng lại sắp nổi sóng lên một lần nữa. Có lẽ điều mà Hoàng phu nhân không ngờ nhất chính là bí mật động trời này lại rơi vào tay Hải Anh, một người phụ nữ mưu mô xảo quyệt. Cô ta không có được Hạo Thiên thì nhất định sẽ làm bừa. Chuyện này lại còn liên quan đến Ngải My, bà thật sự không thể bỏ qua được.
Cô dám dùng chuyện này để uy hϊếp tôi sao Hải Anh? Tôi nhất định sẽ không để cô có cơ hội động đến con trai và con dâu của tôi đâu!
Hải Anh hẹn gặp bà ở một quán cafe khá thưa người. Cô ta đã đến đó từ trước, khi thấy bà còn cười rất niềm nở đón tiếp. Hoàng phu nhân ngồi xuống ghế, chưa gì đã liền hỏi
“Nói đi! Cô muốn gì?”
“Hoàng phu nhân làm việc đúng là nhanh gọn thật, chưa gì mà đã vào vấn đề nhanh vậy rồi?”
Bà không hứng thú khi nói chuyện với cô ta, gặp mặt cô ta lại càng không. Nhưng vì cô ta lại đem chuyện thân thế của Ngải My ra khıêυ khí©h nên bà chỉ đành miễn cưỡng một phen
“Tôi không thích nói nhiều với hạng người như cô. Nói thẳng ra thì, cô không có tư cách nói chuyện với tôi”
“Vậy bà nghĩ sao về thân thế của La Ngải My? Nó chắc chắn sẽ là một vấn đề nóng hổi cho trang bìa của tất cả các tạp chí và giới truyền thông. Còn nữa, cô ta…sẽ suy sụp hoàn toàn, sẽ hận bà, hận Hạo Thiên, hận cả Hoàng gia vì sự giả dối đó”
“Cô”…
Hoàng phu nhân suýt nữa thì đã mất bình tĩnh. Hải Anh này cũng không phải hạng dễ đối phó, cô ta biết dùng điểm yếu này để làm thế mạnh của cô ta. Bà cố gắng kiềm chế bản thân, im lặng một lúc rồi hỏi
“Vậy cô muốn gì?”
Tiền? Cô ta nhất định sẽ cần tiền. Sau khi ném cho cô ta một số tiền kha khá, mình chỉ có hai con đường để chọn. Nếu cô ta biết giữ lời hứa, mình sẽ yêu cầu cô ta cút khỏi Trung Quốc này. Nếu không, thì cô ta sẽ phải biến mất.
Hải Anh ra vẻ do dự, nghiêng đầu suy nghĩ khá lâu rồi nhìn bà cười nhạt
“Bà đoán xem tôi muốn gì nào?”
Hoàng phu nhân lấy trong ví ra một tấm ngân phiếu trống rồi thẳng thừng bảo
“Muốn bao nhiêu cứ ghi vào đây! Xong chuyện rồi thì biến đi cho tôi”
“Không. Thứ tôi cần không phải là tiền,mà là Hạo Thiên, là chức vị thiếu phu nhân tương lai, là con dâu của Hoàng thị”
Quá đáng. Thật quá đáng!. Hãy tìm đọc trang chính ở ( Trum Truyen. N ET )
Hoàng phu nhân giận dữ đập tay xuống bàn quát
“Hải Anh! Cô đừng được nước làm tới nữa! Cũng đừng si tâm vọng tưởng sẽ trở thành thiếu phu nhân của Hoàng gia, tôi càng không muốn có hạng con dâu rẻ mạt như cô”
Cô ta càng lúc càng không biết lớn nhỏ là gì nữa, còn trừng mắt với bà
“Mong bà hãy biết tôn trọng tôi một chút, đừng ăn nói hồ đồ”
Bình tĩnh! Chu Thục Quyên mày phải bình tĩnh. Nếu để cô ta công bố chuyện này với truyền thông báo chí, với Ngải My, mọi thứ của Hoàng thị đều sẽ sụp đổ, con bé sẽ hận mình, Hạo Thiên sẽ mất vợ. Không có Ngải My thì thằng bé sẽ chết mất. Nhịn! Chu Thục Quyên mày phải nhịn cô ta. Trước tiên phải tìm cách hoãn binh
Bà cố gắng bình tĩnh thêm một lần nữa rồi nói
“Được! Tôi sẽ suy nghĩ lời cô nói! Hai ngày sau sẽ trả lời cho cô”
Hải Anh đắc ý cười
“Được! Con chờ tin của mẹ! Mẹ chồng tương lai ạ!”