Chương 50

“Bệnh nhân bị mất máu nhiều, nhưng cũng may là phát hiện kịp thời, chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là được”

“Cảm ơn bác sĩ”

Cả Hạo Thiên và Ngải My như thở phào nhẹ nhõm. Thật may là Hải Anh không sao.

Cô kể lại chuyện mình gọi cô ta mãi nhưng không được nên đã chạy đi lấy chìa khoá phòng, khi vào nhà tắm thì nhìn thấy cảnh tượng đó. Anh nghe xong chỉ biết lắc đầu

“Cô ấy bên ngoài giả vờ mạnh mẽ, nhưng thật ra lại yếu đuối hơn anh nghĩ”

Cô nghe xong cũng cảm thấy như thế.

Ban đầu mình còn nghĩ chị ta vẫn chưa quên được những hồi ức giữa chị ta và Hạo Thiên. Nhưng khi nhìn thấy chị ta bị chồng đánh, lại còn làm ra chuyện hại mình như này, mình thật sự cảm thấy thương xót. Hy vọng chị sẽ mau tỉnh lại, quên đi hết những chuyện buồn trong lòng.



Hải Anh vẫn chưa tỉnh, cả hai người đều đang trong phòng bệnh để đợi. Ngải My thì ngồi cạnh giường pha ít sữa nóng đợi cô ta tỉnh dậy sẽ cho uống, Hạo Thiên thì ngồi bên ghế sô pha. Cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, một gã đàn ông nét mặt hoảng loạng hớt hãi chạy vào rồi gọi to

“Hải Anh?”

Là chồng của Hải Anh. Anh ta nhìn thấy Hải Anh đang hôn mê trên giường bệnh thì vô cùng sợ hãi. Bình thường trong tình trạng say rượu, anh ta khác gì một kẻ điên hay đánh vợ, nhưng trong trạng thái tỉnh táo này, biểu cảm của anh ta đang thật sự rất lo lắng. Vừa định tiến lại gần giường bệnh, Hạo Thiên lập tức lao đến đấm anh ta một phát rồi quát

“Khốn nạn! Anh còn tư cách đến đây thăm vợ mình à?”

Ngải My hốt hoảng đặt ly sữa xuống bàn rồi lao đến can ngăn

“Hạo Thiên! Đây là bệnh viện đấy! Đừng đánh nhau mà!”

Chồng của cô ta lần này không hề nổi điên muốn đánh trả, ngược lại còn đứng yên chịu đòn

“Anh hại cô ấy suýt nữa thì mất mạng rồi! Còn đạo đức giả nữa hay sao?”

Hạo Thiên tức giận túm lấy cổ áo của anh ta rồi trả hỏi. Anh ta không trả lời, chỉ thừ người ra, sau đó anh lại đấm anh ta mấy phát nữa. Lần này thì anh ta phản kháng lại, hai bên giằng co kịch liệt. Ngải My xông vào ngăn cản vô tình bị đẩy ngã ra ghế, tay bị lưỡi dao gọt trái cây làm cho bị thương.

Anh nghe thấy tiếng cô rít lên liền đẩy anh ta ra rồi quay người vội

“Ngải My? Em không sao chứ?”

Cô hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu đáp

“Em không sao đâu! Anh đừng đánh nhau nữa! Sẽ làm Hải Anh giật mình đấy!”

“Em bị thương rồi đây này! Để anh gọi y tá đến băng bó lại cho em!”

Hạo Thiên đứng dậy, lườm anh ta một cái rồi đi, anh cũng không yên tâm để cô ở lại với anh ta. Nhưng vì cô bị thương cần sát trùng nên anh đành phải đi nhanh về nhanh.

Thấy anh ta đứng nhìn Hải Anh, Ngải My cũng có chút thương xót. Dù sao anh ta bản tính cũng không xấu, chỉ là do gia cảnh biến cố quá lớn mới khiến anh ta như vậy.

“Anh… không sao chứ?”

Anh ta lắc đầu nhẹ một cái. Sau đó cô chỉ biết nhìn anh ta áy náy

“Hạo Thiên hơi nóng tính một chút, anh thông cảm nhé!”

Anh ta không phản ứng gì. Ngải My đứng dậy lấy ghế cho anh ta ngồi cạnh giường, vì tay cô đau nên có chút gượng gạo. Anh ta giúp cô một tay, cũng khó xử nói

“Tay cô ổn không?”

Cô lắc đầu cười. Từ khi nào mà cô đã không còn bản tính tiểu thư cáu gắt nổi giận nữa, cô bây giờ thật sự đã thành một thiếu nữ rồi, một người mà Hạo Thiên không bao giờ muốn làm tổn thương. Sau đó cả hai im lặng một lúc, Ngải My không tiện hỏi về chuyện riêng giữa anh ta và Hải Anh, nên chỉ có thể hỏi vài câu xã giao đại loại

“Anh…tên gì?”

“Tôi tên Phàm Luân”

Cô gật đầu. Sau đó kể rằng Hải Anh đã rất thương anh ta, luôn mong đợi anh ta sẽ có ý chí mà thay đổi. Sau khi bị anh ta đánh, cô ta đã khóc rất nhiều, nhưng cô và Hạo Thiên đều không nghĩ là cô ta lại làm chuyện dại dột này. Sau khi nghe xong, Phàm Luân vô cùng đau xót, anh nắm lấy tay Hải Anh, mắt rướm lệ

“Hải Anh! Xin lỗi em!”

Nhưng mọi chuyện dường như không hề tốt đẹp lên mà còn đang diễn biến xấu đi. Sau khi tỉnh lại, nghe được những lời ăn năn của Phàm Luân, cô ta không những không cảm động mà còn hoảng loạn vô cùng, cứ liên tục ngồi lùi vào góc giường vô cùng sợ hãi

“Hải Anh? Cậu làm sao vậy? Mình đây! Mình là Hạo Thiên đây!”

Hải Anh liên tục xua đuổi Phàm Luân, nhưng khi nhìn thấy Hạo Thiên thì lại nhận ra ngay, tâm trí lúc này cứ mơ mơ hồ hồ. Cô ta ôm lấy anh đang đứng cạnh giường, Nét mặt vẫn còn sợ hãi, nước mắt lăn dài

“Hạo Thiên! Mình sợ lắm! Mình không muốn bị đánh! Mình sợ lắm!”

Ngải My bị bất ngờ bởi hành động này. Nhưng bây giờ tinh thần Hải Anh vốn không hề ổn định, nếu lúc này mà cô còn giận hờn hay trách móc thì Hạo Thiên sẽ vô cùng khó xử. Cô quyết định chọn cách im lặng. Phàm Luân thấy vậy liền thở dài rồi quay lưng bỏ đi.

Mãi mới có thể để Hải Anh ngủ một chút. Hạo Thiên và Ngải My đứng hóng gió ngoài hành lang trên lầu hai của bệnh viện. Cả hai im lặng nhìn ra xa những toà nhà.

Anh hai tay nắm lấy lan can, chợt nhớ đến những lời nói của mẹ cũng ngay tại bệnh viện này. Vai anh chợt có chút run rẩy