Chương 48

Cả anh và Ngải My đều bị giật mình. Người đàn ông đó là ai, tại sao lại đánh đập cô ta ở ngoài đường như vậy? Thân là một nữ doanh nhân thành đạt, bị đánh ở nơi công cộng như vậy còn gì là sỉ diện nữa?

Ngải My vội vàng nói

“Chúng ta mau xuống đó xem sao đi!”

“Chân em đang mỏi, ở yên trên xe đi! Để anh qua đó xem sao!”

“Nhưng mà”…

“Cãi lời anh là sẽ không xuống giường được đâu đấy!”

Trời ạ! Hoàng Hạo Thiên này đầu óc anh ấy đen tối đến vậy à? Đã là giờ phút nào rồi mà anh ấy còn đem mấy chuyện này ra để uy hϊếp mình nữa chứ?

Cô chỉ đành ngồi yên để anh đi xuống xe…



Hạo Thiên đóng vội cửa xe rồi chạy về phía đó. Nhưng Ngải My vốn không yên tâm chút nào, cô vẫn là nên đi từ từ đến đó.

Đến nơi rồi mà anh ta vẫn không ngừng đánh đập Hải Anh, cô ta cứ liên tục van xin

“Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa mà!”

“Dừng tay lại!”

Anh lao đến đẩy tên đàn ông cặn bã kia ra, mặt cô ta bị bầm lẫn trầy xước ở rất nhiều chỗ, tóc tai rối bời, nét mặt hoảng sợ, nước mắt đầm đìa trên mặt. Cô ta như không đứng vững nổi nữa mà bám vào người anh, sau đó thì nhìn anh xấu hổ

"Sao cậu lại ở đây? “Lẽ ra…mình không nên để cậu nhìn thấy cảnh này!”

Gã đàn ông kia sau khi nhìn kỹ mặt anh, không những không biết trời cao đất dày mà còn trỏ tay vào mặt anh, mùi rượu toát ra nồng nặc

“Thì ra đây là tình nhân của cô à? Được. Được đấy! Còn dám mèo mỡ gà đồng trước mặt tôi à?”

“Anh im đi được không? Đừng làm xấu mặt tôi nữa!”

Anh ta hung hăng vung tay lên

“Con tiện nhân mày dám trả treo à?”

Hạo Thiên đưa tay ra chặn anh ta lại rồi hất sang một bên.

“Anh đừng ăn nói hồ đồ. Tôi là bạn của cô ấy!”

Anh ta quần áo trong cũng có chút gì đó gọi là đàng hoàng, khuôn mặt cũng không đến nỗi nào. Nhưng rõ ràng là đang trong tình trạng say rượu. Nếu như là người lạ, thì khi bị đánh, Hải Anh nhất định sẽ không đứng yên để cho anh ta đánh. Chắc chắn đây phải là một người quen của cô ta, thậm chí còn là một mối quan hệ đặc biệt

Hạo Thiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh ta

“Bây giờ anh muốn gì cứ nói, nhưng không được phép hành hung cô ấy!”

Lúc đó thì Ngải My cũng đi đến đứng cạnh anh, thấy cô xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, anh ta liền nhìn cô với vẻ háo sắc

“Tôi muốn cô ta”

Cô nhìn sang anh ngơ ngác, trong lòng có chút hoảng sợ. Không ngờ anh ta lại ra điều kiện một cách thẳng thắn như vậy. Hạo Thiên vừa đỡ Hải Anh, nhưng cũng không quên đứng chắn trước mặt bảo vệ cô, trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói

“Cô ấy là người của tôi! Không phải cứ muốn là được”

Sau đó, Hạo Thiên lấy trong túi áo ra một cọc tiền, ném vào người anh ta, vừa lúc anh ta tóm được.

Anh ta thấy tiền liền hai mắt ngời sáng, không nghĩ là anh lại có nhiều tiền như vậy.

“Cảm ơn nhé!”

Anh ta giơ cọc tiền lên trước mặt anh, trước khi đi còn nhìn Hải Anh một cái sắc lạnh



Sau sự việc trên, Hạo Thiên đành cùng Ngải My đưa Hải Anh về nhà cô. Cô ta đến bây giờ sắc mặt vẫn còn xanh xao, trên mặt vẫn hằn lại những vết bầm tím.

Cô ngồi cạnh giúp cô ta bôi thuốc, còn anh ở đối diện nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.

“Chị có đau lắm không?”

“Hơi đau một chút”

Ngải My cố nhẹ tay lại. Mà gã đàn ông này ra tay với phụ nữ cũng thật tàn nhẫn, đánh cô ta nặng nề như vậy, mà cô ta cũng không kêu la hay cầu cứu một ai.

Xong xuôi, Hạo Thiên liền vào vấn đề chính

“Anh ta là ai?”

Ngải My nhìn vẻ mặt có chút không vui của anh. Cô có vẻ thông cảm. Dù gì cả hai cũng từng là bạn thân của nhau, mặc dù cô có khó chịu về thái độ của Hải Anh, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, thấy cô ta như vậy, cô lại thấy có chút thương cảm. Tình trạng cô ta bây giờ không ổn định, lại còn rất hoảng sợ, nếu Hạo Thiên cứ dùng thái độ này để nói chuyện, e là cũng không hỏi được gì

“Anh đừng như vậy! Cứ để từ từ đã”

Bầu không khí trở nên căng thẳng trong im lặng. Bỗng nhiên, Hải Anh cụp mắt, hai giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má, giọng nói của cô ta thốt lên khiến cả hai phải giật mình

“Đó là chồng mình!”

“Cái gì? Chồng cậu?”

Đây có lẽ là chuyện khiến anh thật sự bất ngờ. Hải Anh vốn chưa từng nói mình đã có bạn trai, bây giờ đùng một cái thì xuất hiện một người đàn ông là chồng cô ta, anh đương nhiên sẽ sốc. Cả Ngải My cũng vậy, đầu óc cô bắt đầu bối rối.

Chị ta đã có chồng rồi sao? Lẽ nào…mình đã nghĩ oan cho chị ta? Nhưng chuyện này…thật sự quá bất ngờ.

“Cậu có chồng khi nào? Sao mình lại không biết?”