Chương 45

Thì ra anh đã nghe hết tất cả rồi. Cô nhìn anh đang đứng nhìn mình chằm chằm, nét mặt tối sầm xuống thì lập tức phát hoảng đứng dậy

“Anh…anh đến khi nào thế?”

Anh không đáp,vẫn nhìn cô và Hoàng phu nhân. Đến khi cô đi đến chạm tay vào cánh tay anh, anh liền lùi lại, giọng lạnh nhạt

“Thì ra hai người lừa tôi à?”

“Hạo Thiên! Em”…

Anh gật đầu cười nhạt rồi quay lưng bỏ đi. Lần này thì lớn chuyện rồi, ban đầu cô chỉ định vờ lạnh nhạt để trêu anh một chút, nào ngờ bị anh phát hiện, lại còn bị anh giận. Ngải My bối rối nhìn về phía anh đang đi rồi nhìn sang Hoàng phu nhân. Bà nhướn mắt với cô, bảo cô mau chóng đuổi theo. Cô cũng liền gật đầu mà chạy đi ngay.

Hoàng phu nhân sau đó liền đổi thái độ, bà liền lấy tay che miệng cười.

Nhớ lại một tiếng trước, bà đã gặp Hạo Thiên một lần ở sau cuộc họp. Anh ủ dột than phiền chuyện cô làm lơ anh,một mực không thèm đếm xỉa tới anh, sau đó thì liền nhờ bà nói giúp một tiếng. Lúc đó bà cũng vừa gặp Ngải My xong, cô thì lại nhờ bà xem xem thái độ của anh thế nào. Vậy là…vì muốn mượn gió đẩy thuyền, Hoàng phu nhân liền tương kế tựu kế mà giúp Hạo Thiên, để họ làm hoà với nhau

“Xin lỗi con Ngải Nhi! Ta vẫn là muốn hai con hoà thuận nhau hơn”…



“Này! Hạo Thiên! Nghe em nói đã!”

Ngải My đi nhanh như chạy đuổi theo anh, nhưng anh cũng không phải dạng vừa, còn đi nhanh hơn cả cô. Ngang qua phòng nghỉ trưa của Chủ tịch, thì cô liền kéo được tay anh

“Em muốn nói gì? Nói em và mẹ đang chơi đùa anh à?”

Khổ thân anh nhớ cô nhiều như vậy, mong cô nhiều như vậy. Nào ngờ lại phát hiện cô hợp tác với mẹ mình. Một bên mẹ, một bên người yêu, đùng một phát biến anh thành người ngoài quay vòng vòng. Anh bực mình hỏi cô, xong thì liền quay mặt đi nơi khác. Ngải My khổ sở giải thích

“Không phải đâu! Em chỉ định trêu anh…một chút thôi! Em không biết anh sẽ giận”

Hạo Thiên bỗng nhiên quay lại tiến về phía cô, cả ánh mắt cô lúc này chỉ còn nhìn thấy anh ở ngay trước mặt, chiếm trọn tầm nhìn. Anh đi nhanh đến dồn cô vào chân tường. Ngải My đập nhẹ lưng vào tường, tim hồi hộp nhìn anh, hai mắt đảo qua đảo lại không biết nên nhìn hướng nào.

Anh nhìn cô thật gần, trong khoảnh khắc ấy như có từng hơi thở của bạc hà phả vào mặt mát lạnh. Giọng anh trầm trầm

“Em có biết thế nào gọi là trêu đùa không?”

Ngải My quay mặt đi nơi khác, cả người ngứa ngáy mà không thể động đậy

“Em…em”…

Anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ trước mắt. Khuôn mặt này, đã làm anh yêu biết bao, cũng đã từng làm anh dày vò đau khổ biết bao. Ngải My lấy hết can đảm nhìn vào mắt anh, đôi mắt thật hút hồn người đối diện

“Sao anh…lại nhìn em như vậy?”

“Có thể trả lời giúp anh vài câu hỏi được không?”

Cô khẽ gật đầu. Hạo Thiên nhìn cô khẽ cong khoé môi. Mỗi lần anh cười như thế, tim cô lại không chịu nổi mà nảy lên một nhịp.

Anh bạo gan không cần biết đây là công ty có biết bao nhiêu nhân viên mà đến gần cô hơn nữa, chạm chóp mũi của mình vào chóp mũi của cô. Giọng anh thấp hơn nữa, cứ như rót mật vào tai

“Vậy trả lời anh, em đã làm gì…mà lại khiến anh yêu em nhiều đến như vậy, thương em nhiều đến như vậy? Bây giờ chỉ cần không nhìn thấy em một chút, đầu anh nhớ em đến nỗi muốn nổ tung ra rồi. La Ngải My em chơi đùa anh ác thật đấy! Em làm anh si mê em nhiều như vậy, rồi định không chịu trách nhiệm với anh sao?”