Chương 44

“Của anh? Cả Hoàng thị…và Ngải My, đều chỉ được của một mình Hoàng Hạo Thiên này mà thôi. Vương Hoài Đức anh đừng hòng chen chân vào. Mười mấy năm trước Vương thị của ba anh thất bại dưới tay ba tôi, thì bây giờ…mười mấy năm sau”…

Hạo Thiên nói đến đây thì trừng mắt nhìn anh ta, đôi môi khẽ cong lên với thái độ giễu cợt

“Con trai ông ta, cũng sẽ phải bại dưới tay tôi mà thôi!”

Anh nói xong thì quay lưng bỏ đi. Vương Hoài Đức bây giờ đã chính thức đối đầu với anh, nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở chuyện tiếp cận Ngải My. Cả Hoàng thị anh ta còn muốn chiếm đoạt. Có lẽ anh ta vẫn đang lên một kế hoạch nào đó mà anh không biết trước được

Muốn giành Ngải My từ tay tôi sao? Anh nghĩ bản thân mình đủ trình?



Đã hai ngày nay Ngải My không thèm nói chuyện với Hạo Thiên, ngay cả nhìn anh một cái cũng không nhìn. Thi thoảng cô gõ cửa phòng, anh liền mừng rỡ như vừa trúng độc đắc, nhưng mặt cô cứ lạnh nhạt, ngoài hai câu nói “Hoàng tổng có tài liệu cần anh kí” và “Xin phép Hoàng tổng tôi ra ngoài” thì hầu như cô không hề đề cập đến vấn đề khác.

“Tại sao? Mình lại làm gì sai nhỉ? Mình làm gì sai đâu?”

Hạo Thiên ngồi lẩm bẩm một mình như tên tự kỷ, anh ngồi bên bàn tay vẽ vòng tròn, đầu thì rối như là vòng xoắn ốc. Ai đi ngang qua phòng thấy cánh cửa phòng anh mở toang cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Hôm nay Hoàng tổng bị sao thế?”

“Không biết. Sáng giờ ngài ấy cứ như vậy đấy!”

Anh vẫn tiếp tục công việc vẽ vòng tròn của mình, cứ như một đứa trẻ to xác.

Mình…Mình nhớ cô ấy quá đi mất. Ngải My! Em thật vô tình với anh quá, không thèm nhìn anh, không nói chuyện với anh, cũng không gọi điện cho anh một lần nào hết ( xụ mặt). Mình đã làm gì sai đâu?

Anh vẫn cứ ngồi lẩm bẩm một mình. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hạo Thiên vui vẻ.

Rõ ràng biết cửa không khóa mà vẫn gõ, chắc chắn là Ngải My rồi…

Anh chắc nịch lắm, vui đến nỗi giật bắn người lên, hai mắt sáng rực, nét mặt hớn hở nhìn ra. Nhưng ngay lập tức anh liền đơ cả họng, vì người ngoài cửa không phải cô…mà là mẹ anh

“Mẹ?”

Thấy thái độ cứng đơ của Hạo Thiên, Hoàng phu nhân chằm chằm nhìn anh

“Sao vậy? Thấy mẹ con không vui à?”

“Ơ con”…

Bà đi về phía anh, nhìn qua nhìn lại, sờ soạn trên l*иg ngực anh vài chỗ rồi vừa lo lắng vừa trách móc

"Con đủ lông đủ cánh nên đâu còn xem mẹ ra gì nữa phải không? “Giây phút thập tử nhất sinh như vậy mà cũng giấu mẹ nữa sao?”

“Mẹ đừng lo. Con không chết được đâu!”

Anh nhìn Hoàng phu nhân cười hì hì. Nghe anh nói xong, bà thật chỉ muốn véo cho trẹo lỗ tai của anh. Nhưng vì nghĩ bụng bao nhiêu lâu qua anh đã chịu khổ không ít, nên chỉ biết lườm anh một cái rồi lắc đầu.

“Mẹ! Mẹ qua đây ngồi đi!”

Anh dìu mẹ qua ghế ngồi rồi tận tình rót trà nước, sau đó thì nhanh chóng ngồi ở đối diện. Hai mẹ con lâu lâu mới có cơ hội tâm tình. Trước đây anh bận rộn đủ thứ công việc, ngày đó Ngải My còn trẻ con, cứ luôn làm anh nổi điên lên. Nên khi về nhà anh liền hầm hầm đi lên lầu mà không có tâm trạng nói chuyện với ai. Hoàng phu nhân cũng thường xuyên đi công tác và nghỉ dưỡng ở xa, nên đôi khi cũng không thể về kịp khi cần.

“Vừa nãy mẹ thấy con cứ ngồi ngơ ra như mát hồn, có chuyện gì sao?”

“Con”…

Anh gãi đầu khó nói. Nhưng bà dù gì cũng là mẹ anh, lẽ nào còn không biết anh đang phiền não chuyện gì? Bà ngồi chéo chân nhìn anh cười cười

“Xem ra có người đã biết yêu, biết nhớ rồi nhỉ?”

Anh ủ rủ, lúc này không thể che giấu nổi nữa mà gục đầu

Ngải My ơi Ngải My? Ngay cả mẹ còn nhìn ra được anh nhớ em, vậy mà em còn ngốc đến nỗi không nhìn ra sao? Hay là…em đang cố tình làm cho anh phải nhớ em đến phát điên lên, như vậy thì mới vừa lòng em sao?

“Cả mẹ cũng nhìn ra sao?”

Hoàng phu nhân nhìn anh chưng hửng

“Ngốc à! Mẹ là mẹ con đấy!”

Hạo Thiên bức bối vò đầu rồi lại nhăn nhó

“Vậy tại sao cô ấy lại không nhìn ra? Con nhớ cô ấy phát điên lên rồi. Một ngày không nói chuyện, không gặp nhau, cũng không nhìn nhau, cô ấy định bức chết con hay sao?”

Hoàng phu nhân nhìn dáng vẻ này của anh, quả nhiên là đã thay đổi không ít. Anh bây giờ sắp thành một vật thể kí sinh chặt chẽ với Ngải My rồi. Nhìn anh ngồi ngẩn ngơ ra như vậy, cũng đủ hiểu anh nhớ cô, cần cô đến nhường nào. Bà vỗ vai anh, khuyên anh nhất định phải kiên nhẫn vì tình yêu của mình, nhất định không được để kẻ thứ ba xen vào phá hoại, sau đó bà cũng rời đi.



Hoàng phu nhân đi ra phòng tiếp khách của Hoàng thị thì gặp Ngải My đang ngồi ở đó. Nhưng nhìn bọn họ phản ứng với nhau không giống như tình cờ, mà như đã có hẹn trước.

Cô vui vẻ đứng dậy chào đón bà

“Dì Hoàng!”…

Hai người ôm nhau một cái thân thiết sau đó thì liền ngồi xuống. Cô nôn nóng nhìn bà hỏi

“Dì Hoàng? Mọi chuyện thế nào rồi ạ?”

“Nó cứ như người thất thần ấy! Xem ra…nó đang rất nhớ con”

Bà vừa nói vừa nhìn Ngải My thích thú làm cô đỏ cả mặt.

Hạo Thiên này xem ra đã chịu tiến bộ rồi, sau nhiều chuyện xảy ra như vậy…có lẽ thằng bé đã dần biết sợ mất Ngải Nhi là như thế nào rồi. Thằng bé vừa nãy còn như người mất hồn nữa chứ? Ngải Nhi này… không biết là có phải giống mình ngày trẻ không, mà đã càng lúc càng lợi hại hơn rồi…

Nghĩ đến đây, Hoàng phu nhân lại cười thỏa mãn, còn Ngải My thì đỏ ửng mặt

“Không… không phải đâu ạ”

“Con nên gặp nó đi! Không thì nó nhớ con chết mất!”

“Con muốn anh ấy biết cảm giác mà ngày trước con từng trải qua là như thế nào, để xem anh ấy có biết mình làm sai gì không?”

Trong khi cô vẫn đang vui vẻ tự đắc, thì sắc mặt Hoàng phu nhân lại nhìn cô thay đổi, gượng gạo và bắt đầu lo sợ. Ngải My nhìn bà phản ứng mà không hiểu gì, cô nhìn bà cười hỏi

“Dì Hoàng? Dì làm sao thế?”

Bà nhìn cô nhíu mày rồi gượng gạo nhìn ra phía sau cô. Ngải My ngơ ngẩn, bất giác nhìn ra sau theo hướng của bà nhìn. Hai mắt cô tròn xoe vì kinh ngạc

“Hạo Thiên?”