Edit: V.O
Ngày đó Trần Kính Đông hoàn toàn không nhớ bản thân y đi ra phòng bệnh như thế nào.
Y chỉ biết là, y nện một nắm đấm lên vách tường phòng bệnh, trên ngón tay toàn là máu.
Y cực kỳ hận bản thân.
Trong năm năm. Y làm Mục Sở Sở tổn thương sâu bao nhiêu, bây giờ, y phải thừa nhận thống khố gấp trăm nghìn lần.
Tất cả những chuyện này. Đều là y đáng đời.
Tiểu Đường lại gọi một cuộc điện thoại cho y, hỏi rốt cuộc y muốn xử lý bác sĩ đó thế nào.
Ánh mắt Trần Kính Đông lạnh lùng. Gằn từng chữ: "Đừng tha cho anh ta, Sở Sở chịu đau đớn ở bệnh viện bao nhiêu, thì làm cho anh ta trả lại gấp mười gấp trăm lần."
Tiểu Đường là người Trần Kính Đông một tay bồi dưỡng nên. Tự nhiên biết xử lý như thế nào.
Trong tầng hầm ngầm tối tăm, bác sĩ đó ở dưới đất cầu xin tha thứ: "Tôi thật sự bị ép buộc. Thật đó. Nếu tôi không làm chuyện đó, người nhà tôi sẽ gặp nguy hiểm, tôi cũng sợ người nhà có sơ suất."
Tiểu Đường chỉ cười lạnh lùng: "Vậy sao anh không báo cảnh sát? Nói đến cùng. Cũng vì anh quá tham lam. Mới đánh mất nghề của mình, gắng sức làm ra tiền. Nói cho anh biết, lần này anh đã đắc tội một người không nên đắc tội nhất."
Tiểu Đường dùng một cây dao nhỏ nhất. Không bén, chỉ đè một dao lên ngón tay bác sĩ.
Bác sĩ đau đến bất tỉnh, bị nước lạnh hắt tỉnh lại. Lại bất tỉnh, lần lượt mấy lần.
Dù vậy, tổn thương ở đáy lòng Mục Sở Sở, cũng không thể trừ khử.
Trần Kính Đông lái ô tô đến chỗ Tần Liễu Liễu ở.
Trần Kính Đông ra tử lệnh, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra người phụ nữ ác độc kia.
...
Trong bóng tối, dieendaanleequuydoon – V.O, Trần kính Nghiễm trần như nhộng đè nặng lên thân thể Tần Liễu Liễu.
Trên bờ vai Tần Liễu Liễu có hai dấu răng, chảy máu ào ào.
Trần Kính Nghiễm nhìn máu không ngừng trào ra, vẻ mặt sảng khoái, nhếch khóe miệng nói: "Con đàn bà em sao làm chuyện gì cũng không xong? Không phải em nói kêu bác sĩ gϊếŧ Mục Sở Sở sao? Nhưng cô ta không chết..."
Tần Liễu Liễu khuất nhục không chịu nhìn Trần Kính Nghiễm, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không nghĩ tới bác sĩ đó sẽ vô dụng như thế."
"Thì sao?" Trần Kính Nghiễm vươn tay, lấy một cây dao tinh xảo phong cách quân đội Thụy Sĩ ở trên bàn cạnh đầu giường, từ từ lướt qua cái trán Tần Liễu Liễu, một đường trượt đến bụng: "Ngày đó tôi cũng đã nói, giữa em và Mục Sở Sở, chỉ có thể có một người được sống, em nói xem, là em sống hay là cô ta sống?"
Lưỡi dao lạnh như băng khiến thân thể Tần Liễu Liễu cứng ngắc.
Cô ta biết Trần Kính Nghiễm là kẻ điên trời sinh.
Chuyện gì anh ta cũng có thể làm.
"Tôi nghĩ, nhất định bây giờ Trần Kính Đông đang tìm em khắp thế giới, chắc chắn anh ta không thể tưởng tượng được, em sẽ nằm trên giường của tôi..." Trần kính Nghiễm cười, dùng sức da^ʍ cây dao lên vai Tần Liễu Liễu, ấn vào từng chút một.
Máu nháy mắt trào ra cây dao, cảnh tượng vô cùng máu tanh đáng sợ.
Nhất thời Tần Liễu Liễu thét chói tai, mồ hôi trên trán chảy ròng: "Tôi sẽ gϊếŧ người phụ nữ đó..."
"Tốt lắm," Trần Kính Nghiễm từ từ rút cây dao ra, đôi mắt nóng nảy, anh ta nói: "Từ nhỏ, Trần Kính Đông anh ta chính là con cưng của trời, tôi nghĩ, anh ta chỉ cần động ngón tay là sẽ có được tất cả, cho tới bây giờ anh ta không hề biết tư vị mất đi là gì, lần này, tôi cũng muốn cho anh ta nếm thử tư vị bị mất đi, tôi nghĩ, nhất định cảnh tượng đó sẽ rất vui..."
Tần Liễu Liễu cực kỳ thống khổ.
Cô ta hận bây giờ bản thân lại thành đồ chơi của Trần Kính Nghiễm, hận bản thân chỉ xứng nằm hầu hạ ở dưới thân người đàn ông này, mà không phải là Trần Kính Đông...
Những điều cô ta muốn, cũng chưa bao giờ có được.
Tất cả những chuyện này, đều do con đàn bà Mục Sở Sở kia làm hại.
Tần Liễu Liễu nắm tay rất chặt: "Cho tôi một ngàn vạn, nhất định tôi sẽ giúp anh gϊếŧ cô ta..."