Edit: V.O
Nhắc tới Mục Sở Sở và đứa con đã mất của cô, lòng Trần Kính Đông đau như dao cắt.
Y chính là tên cực ngốc.
Người phụ nữ thật lòng với y, y không biết quý trọng. Ngược lại người phụ nữ miệng đầy lời nói dối, y lại giữ cô ta ở bên cạnh.
Thân thể Tần Liễu Liễu không ngừng run run.
Cô ta có thể cảm nhận được, cuối cùng cô ta đã không giữ được Trần Kính Đông nữa rồi.
Đây chính là điểm kết của cô ta và Trần Kính Đông.
"Nhưng Kính Đông à. Em yêu anh, em thật sự yêu anh..." Tần Liễu Liễu ôm chặt chân Trần Kính Đông không chịu buông. Cô ta lên tiếng khóc lớn: "Anh còn nhớ năm năm trước đúng không, năm năm trước em tốn nhiều công sức mới cứu được anh từ trong sơn động ra..."
Cô ta nhắc tới chuyện năm năm trước.
Cô ta thật sự sợ, sợ Trần Kính Đông sẽ gϊếŧ cô ta.
Có lẽ chuyện năm năm trước có thể cứu mạng cô ta.
Cô ta không muốn chết...
Trần Kính Đông nghe cô ta nhắc tới chuyện năm năm trước. Bỗng nhiên lại cười lạnh: "Năm năm trước có phải cô cứu tôi không vẫn là một ẩn số, Tần Liễu Liễu. Tôi sẽ tra đến cùng..."
"Kính Đông. Em không lừa anh, là em cứu anh..." Vẻ mặt Tần Liễu Liễu hoảng sợ và tuyệt vọng, không nói cũng rõ.
Trần Kính Đông cũng không muốn nghe nữa, y đá văng Tần Liễu Liễu ra. Lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: "Tốt nhất cô đừng nên nói thêm một chữ nào nữa. Từ trước đến nay tính tình tôi không tốt..."
"Kính Đông..."
Tần Liễu Liễu không cam lòng, dieendaanleequuydoon – V.O, lại ôm lấy cẳng chân Trần Kính Đông.
Trần Kính Đông cũng không cho cô ta cơ hội đó. Đá lên bụng Tần Liễu Liễu, nói cực kỳ lạnh lùng: "Xem ra cô hoàn toàn không biết sinh non đau thế nào..."
"Kính Đông...Kính Đông..." Tần Liễu Liễu đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh, cô ta đè chặt bụng, cuộn mình quỳ rạp dưới đất. Chật vật như một con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ.
Nhìn Trần Kính Đông rời đi không thương tiếc chút nào.
Tần Liễu Liễu cứ nằm tư thế như vậy ở dưới đất, vẻ mặt dữ tợn khàn giọng gào thét: "Kính Đông, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh mười năm, chẳng lẽ anh không biết sao? Những gì Mục Sở Sở cô ta có thể làm cho anh, em đều có thể làm tất cả cho anh, em làm tiểu tam cho anh năm năm, anh lại đối xử với em như vậy? Kính Đông...Trần Kính Đông..."
Nhưng mà đáp lại cô ta, chỉ là bóng đêm đen tối sâu thẳm và bóng lưng kia không bao giờ quay đầu nữa...
"Đừng kêu nữa, em cho là anh ta sẽ quay đầu?"
Trong đêm tối, một đôi giày da sáng loáng đi về phía Tần Liễu Liễu quỳ dưới đất.
Vẻ ngoài của người đàn ông có vài phần tương tự Trần Kính Đông, đôi mắt tựa như phi độc, nhìn chằm chằm Tần Liễu Liễu quỳ rạp dưới đất: "Hừ, năm năm, em vẫn không tiến bộ, mắt thấy thứ dễ như trở bàn tay, lại mất đi như vậy..."
Người đàn ông vỗ tay, khóe miệng hơi nhếch lên, cười bệnh hoạn: "Chậc chậc chậc, bộ dạng em bây giờ đúng là chật vật, xem ra một chút ý chí chiến đấu cũng không còn nữa."
Tần Liễu Liễu cắn chặt môi, năm ngón tay nắm chặt với nhau: "Trần Kính Nghiễm, anh tới làm gì? Tới để chê cười tôi?"
"Tôi tới làm gì em không biết sao?" Trần Kính Nghiễm lạnh lùng cười: "Sắp mở cuộc họp ban giám đốc, năm năm trước, ba tôi thua Trần Kính Đông, để Trần Kính Đông ngồi lên chức vị Chủ tịch hội đồng quản trị, nếu lúc đó không có người phụ nữ Mục Sở Sở kia giúp đỡ, anh ta có thể ngồi lên vị trí đó sao? Sau này, tôi xếp em ở bên cạnh Trần Kính Đông, trong năm năm này, tôi nghĩ em sẽ chen Mục Sở Sở ra ngoài, khiến Mục Sở Sở hận Trần Kính Đông, như vậy, cổ phần công ty trong tay Mục Sở Sở có thể cho chúng tôi dùng, ai biết em lại vô dụng như vậy, lại còn thất bại..."
Tần Liễu Liễu nghiến răng.
Trần Kính Nghiễm là con trai duy nhất của chú Hai của Trần Kính Đông.
Mà chuyện cô ta quen biết Trần Kính Nghiễm cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cô ta biết Trần Kính Nghiễm muốn cái gì, cũng biết Trần Kính Nghiễm ác độc thế nào...