Âu Dương Vân tìm chỗ yên tĩnh rồi nhấn nút nghe máy: “Alo?”
“Nhà bạn học của cô ở đâu?”
Nam Cung Phong đột nhiên hỏi như vậy, cô càng bất an: “Anh hỏi làm gì?”
“Tôi đi công tác đúng lúc ngang qua thành phố T, nếu như cô đã tham gia hôn lễ xong rồi thì tôi có thể tiện đường đưa cô về.”
Trái tim thấp thỏm bỗng chốc bình tĩnh lại, cô uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, tôi còn muốn ở lại thêm hai ngày, anh về trước đi.”
“Thế à, thôi vậy.”
Anh cúp điện thoại nhanh gọn, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có. Âu Dương Vân cũng chẳng chú ý những chuyện đó, anh có thể chủ động gọi điện cho cô cũng đã là kì tích rồi.
Trở về quán cafe lần nữa, tâm trạng thoải mái rộng mở, thoáng nhìn thấy phía xa Lý Giáp Phú còn đang tranh chấp với con trai mình, cô bèn bước đến hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu Vân, chồng không muốn về nhà với ba, chồng muốn ở bên cạnh vợ.”
Lý Mộng Long cái gì cũng đáng tiền, chỉ có nước mắt không đáng tiền, một người hai mươi mấy tuổi hở tí là khóc nhè.
“Có đi hay không? Không đi tao đánh gãy chân mày.”
Lý Giáp Phú nói xong là lập tức muốn động thủ, Âu Dương Vân vội vàng ngăn cản: “Thôi mà ba nuôi, không phải ba nói còn có việc phải làm sao, ba cứ lo đi làm chuyện của mình đi, giao Mộng Long cho con, con sẽ đưa em ấy trở về.”
“Như vậy được chứ? Có làm phiền con lắm không?”
“Không sao đâu ạ, không phiền gì cả.”
“Vậy được, ba đi trước, sau khi các con về nhà bình an thì gọi điện cho ba.”
Lý Giáp Phú khẽ gật đầu với Âu Dương Kiều, chào tạm biệt rồi xoay người đi.
Từ thời khắc Lý Giáp Phú xuất hiện, sắc mặt của Âu Dương Kiều đã lập tức trở nên khó coi. Âu Dương Vân càng bình thản như vậy thì cô ta càng thêm giận dữ: “Đừng tưởng rằng các người thông đồng diễn trò trước mặt tôi thì tôi sẽ tin. Chị nghe cho rõ đây, một ngày nào đó tôi sẽ lột cái mặt của chị xuống, để cho chị không còn mặt mũi nào sống trên đời nữa!”
“Vậy cô cũng nghe cho rõ đây, cái người nên xuống mười tám tầng địa ngục ấy tuyệt đối không phải là tôi.”
Âu Dương Vân nói xong thì dắt tay Lý Mộng Long, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi quán cà phê.
“Tiểu Vân, vợ muốn dẫn chồng đi đâu thế?”
“Về nhà.”
“Chồng không về nhà, trừ khi vợ về nhà với chồng...”
“Đúng vậy đó, tôi sẽ về nhà với cậu.”
Cô thở dài, lấy điện thoại di động ra, không ngờ lại thấy một tin nhắn gửi đến: “Chuyện cần phải phối hợp ra sao thì tôi cũng đã phối hợp rồi, mong rằng cô sẽ nhanh chóng thực hiện cam kết.”
Người gửi tin chính là Lý Giáp Phú.
Tâm trạng vừa mới chuyển biến tốt đẹp lại bắt đầu lất phất mưa phùn.
Trên đường đi đến sân bay, cô do dự rất lâu mới mở miệng nói với Lý Mộng Long bên cạnh: “Mộng Long, sau khi về nhà cậu nói với ba rằng không thích tôi, không muốn kết hôn với tôi có được không?”
Lý Mộng Long giật mình, thành thật trả lời: “Nhưng mà chồng thích vợ mà, chồng muốn lấy vợ làm vợ.”
“Thích cũng không nhất định phải làm vợ của cậu, huống chi cậu cũng không hiểu rõ hàm nghĩa của thích.”
“Chồng hiểu chứ, mẹ nói, nhớ một người chính là thích, mà người chồng nhớ mong nhất chính là Tiểu Vân.”
“Đó không phải là thích, đó chẳng qua là ỷ lại thôi.”
“Chồng mặc kệ là cái gì, dù sao chồng là thích vợ đấy!”
“...”
Đối mặt với sự ngây thơ của cậu ta, Âu Dương Vân thật sự cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trải qua ba giờ bay, rốt cuộc cô cũng đưa Lý Mộng Long bình an trở về nhà lúc mười giờ tối. Bà Lý trông thấy con trai trở về tất nhiên là vui mừng, cũng không lo khiển trách Âu Dương Vân nữa, ôm con trai vừa khóc vừa cười, mãi đến khi con trai mệt mỏi mà ghé vào vai bà ngủ mới thôi.
Âu Dương Vân nhìn thấy Lý Mộng Long ngủ rồi thì đứng dậy chào tạm biệt. Mặc dù bà Lý có hơi mất hứng nhưng cũng không tiện ép cô ở lại, chỉ căn dặn cô phải mau chóng giải quyết vấn đề ở thành phố B, sau đó trở về bên cạnh Mộng Long, làm tròn lời hứa chăm sóc cậu ta cả đời trước đây.
Đi ra khỏi dinh thự nhà họ Lý, Âu Dương Vân đã vào tình trạng kiệt sức, hai ngày nay bay tới bay lui giữa thành phố B và thành phố T, thể lực tiêu hao nhiều không nói, tâm lý còn phải chịu đựng giày vò.
Mỗi ngày sống một cuộc sống hỗn độn dùng nói lời nói dối này để lấp liếʍ cho lời nói dối khác, cô thật sự ghét cay ghét đắng, thế nhưng có thể làm sao đây? Đã đến bước đường này, cô đã hoàn toàn không còn đường lui nữa...
Không biết nên đi nơi nào đây? Cô theo con đường lộ vắng vẻ, bước đi không mục đích. Kỳ thực cô hoàn toàn có thể ngủ lại một đêm ở họ Lý, thế nhưng cô cũng không muốn ở lại, bởi vì cô biết, ngày mai khi Mộng Long tỉnh lại cô muốn thoát khỏi sẽ rất khó.
Giữa lúc hoang mang, cô bất giác nghĩ đến Nam Cung Phong. Anh nói anh đi công tác sẽ ngang qua thành phố T, lúc này có thể đúng dịp gặp được anh ở thành phố T hay không?
Ôm chút tâm lý thử vận may, cô gọi đến số của anh, điện thoại đổ chuông hồi lâu không ai nghe máy. Cô không từ bỏ ý định mà gọi thêm lần nữa, nhưng trả lời lại là giọng nói của một phụ nữ: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai?”
Âu Dương Vân cho là mình gọi nhầm số rồi, cố tình đưa điện thoại ra trước mặt xác nhận lại. Đúng rồi mà, rõ ràng điện thoại hiện tên của Nam Cung Phong, sao lại là phụ nữ nghe máy chứ? Hơn nữa còn là nửa đêm thế này, chính là khoảng thời gian xác suất xảy ra tình một đêm cao nhất?
“Tôi là vợ của Nam Cung Phong, cô là ai?”
Điện thoại im lặng một hồi, sau đó giọng của Nam Cung Phong nghe máy: “Chuyện gì?”
“Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ à?”
“... Cái cô này sao cứ nói chuyện thẳng thừng như thế?”
“Sao hả, thật sự yêu đương vụиɠ ŧяộʍ à?”
“Vừa rồi là bạn của tôi...”
“Ái chà, Nam Cung Phong anh mà cũng có bạn bè khác phái à? Tôi cho rằng tôi là bạn bè khác phái duy nhất của anh ấy chứ.”
“Tôi còn chưa nói xong đâu, cướp lời cái gì?”
“Ồ, vậy anh nói tiếp đi.”
“Vừa rồi là vợ của bạn tôi.”
Âu Dương Vân không thèm tin: “Vợ của bạn anh sao lại nhận điện thoại của anh?”
“Tôi đi nhà vệ sinh, người ta thấy cô cứ gọi mãi, cho là có chuyện gì gấp nên mới bắt máy thay tôi.”
“Vậy người bạn kia của anh đâu? Sao anh ta không bắt máy?”
“Cậu ta cũng đi nhà vệ sinh rồi.”
“Lừa ai hả? Anh và bạn tình cảm thắm thiết tới vậy à, đi nhà vệ sinh cũng phải đi chung với nhau?”
Nam Cung Phong tức giận hừ một tiếng: “Vậy quan hệ của tôi với cô tốt lắm sao? Đến mức tôi ở bên ai, đi nhà vệ sinh với ai cũng phải giải thích với cô à?”
“Là tự anh nói mà, chỉ cần một ngày cuộc hôn nhân này còn chưa kết thúc thì sẽ hết lòng với nó! Mau, đưa địa chỉ của anh cho tôi.”
“Gì chứ?”
“Tôi không tin lời anh nói, bây giờ tôi muốn sử dụng quyền lợi của vợ, kiểm tra đột xuất.”
Vốn cô đang rầu rĩ lấy lý do gì đi tìm anh đây, bây giờ thì đầy đủ lý do rồi.
“Cô thật sự muốn đến à?”
“Đúng vậy.”
“Được thôi, khách sạn Kim Bích, phòng giải trí tầng hai.”
Nam Cung Phong nhanh chóng báo ra địa chỉ, trước khi cúp điện thoại còn không quên trêu chọc: “Muốn đến thì nhanh lên một chút, đến chậm rồi không chừng bắt gian không thành còn mất nắm thóc.”
Âu Dương Vân nghĩ thế nào cũng không hiểu được bắt gian không thành còn mất nắm thóc có nghĩa là gì. Mãi đến khoảnh khắc cô đi đến khách sạn Nam Cung Phong trụ lại, nhìn thấy anh thì mới xem như đã hiểu được hàm nghĩa trong lời nói đó.
Phòng giải trí trong một khách sạn lớn như vậy có tiện nghi đầy đủ cả. Toàn bộ tầng hai đều là chỗ cho khách đến giải trí, có phòng chơi billiard, karaoke, quầy bar, spa, ẩm thực, hồ bơi các loại.
Cô không biết anh cụ thể ở chỗ nào, đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi thì một nhân viên phục vụ đã kính cẩn bước đến: “Chào cô, xin hỏi cô có phải là vợ ngài Nam Cung hay không?”
Âu Dương Vân sững sờ, ngơ ngẩn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy xin mời đi theo tôi.”
Đi theo nhân viên phục vụ đến bên cạnh bể bơi, thoáng nhìn qua là thấy dáng người đang lướt trong làn nước của Nam Cung Phong, cô vừa định cất tiếng gọi anh thì phía sau đã có người nhanh hơn cô một bước: “Này, cô Âu Dương, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Cô kinh hoàng xoay người lại, chờ khi thấy rõ người gọi mình, sắc mặt đột nhiên sa sầm. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở chỗ này cô lại gặp phải mấy tên bạn xấu cà lơ phất phơ kia của Nam Cung Phong.
Trên ba cái ghế có ba gã đàn ông mặc quần soóc nằm đó, bên cạnh mỗi người vây quanh vài cô em chân dài, người nào người nấy mông cong ngực nở, mười ngón tay đang ra sức massage trên cơ thể cường tráng của mấy gã đàn ông kia, gương mặt mấy tên đó thì tỏ vẻ hưởng thụ không sao tả xiết.
“Đến đây ngồi đi.”
Vu Tử Lâm vẫy tay với cô, cô bước đến ngồi với vẻ miễn cưỡng, cười khan hai tiếng: “Sao các anh lại ở đây?”
“Đi công tác ấy mà.”
“Đám các anh thật đúng là hợp rơ, đều đến hết cả bọn.”
Trương Tề Mặc lắc đầu: “Không đến hết đâu, một vài người cô còn chưa gặp mà?”
“Bốn người đến ba, bốn bỏ năm lên, làm tròn một chút cũng không khác gì đều đến hết.”
Lữ Minh Siêu bật cười: “Kiểu tính toán này của cô Âu Dương thực sự là quá thẳng thắn, chắc hẳn cách cư xử ngày thường cũng phóng khoáng như thế.”
“Không phải Nam Cung Phong đã nói rồi sao? Không nên bị bề ngoài có vẻ đơn thuần che mắt, kỳ thực lòng dạ tôi rất hẹp hòi.”
“Sao có thể vậy được, thấy thế nào thì cô Âu Dương cũng có phong cách hào sảng. Nghe nói nhà mẹ đẻ của cô cũng làm kinh doanh đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy ba cô tên là gì nhỉ?”
“Âu Dương Trường Phong.”
Vu Tử Lâm có hơi kinh ngạc: “Không phải là cái lão Âu Dương Trường Phong chuyên nịnh hót trong ngành kiến trúc đấy chứ?”
Lữ Minh Siêu trừng anh ta: “Nói kiểu gì vậy, thật không nể mặt cô Âu Dương người ta gì cả.”
Mọi người đều biết ba cô thích nịnh hót từ lâu, Âu Dương Vân cũng không cảm thấy mất mặt, bởi vì làm con gái của Âu Dương Trường Phong vốn đã là một chuyện mất mặt rồi.
Cho nên, cô thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, chính là ba tôi.”
Cô thừa nhận thản nhiên như vậy, Vu Tử Lâm lại có hơi ngại ngùng. Anh ta vỗ ngực đảm bảo: “Nếu đã là ba của cô Âu Dương, vậy thì sau này có chỗ nào thể chiếu cố đến chúng tôi nhất định sẽ chiếu cố nhiều hơn.”
“Cảm ơn.”
“Đúng rồi, tại sao cô lại ở thành phố T?”
Trương Tề Mặc hiếu kỳ hỏi.
“Tôi có người bạn học kết hôn, đến tham gia lễ cưới.”
“À, thảo nào cậu Phong đi vòng đường đến đây, hóa ra là để tiện việc đón cô về.”
Âu Dương Vân nhướng mày lấy làm lạ: “Không phải các anh đi ngang qua đây sao?”
“Đương nhiên là không đi ngang qua rồi, chúng tôi có thể trực tiếp trở về thành phố B mà. Là do cậu Phong nói muốn làm chút chuyện ở thành phố T cho nên chúng tôi mới đi vòng thật xa theo cậu ấy đến đây.”
Hóa ra là như vậy, Âu Dương Vân được yêu chiều mà thấp thỏm lo âu.
Cô đứng dậy đi về phía bể bơi, vẫy tay với Nam Cung Phong: “Này, anh lên đi.”
Nam Cung Phong nhàn nhạt liếc nhìn cô, cũng không thèm để ý, cô tiếp tục vẫy tay: “Này, anh lên đi, mau lên nào.”