Chương 232: Chân tướng khó bề phân biệt

"Chuyện gì thế?"

"Hôm nay em đến nhà, không nhìn thấy Nguyễn Kim Tuệ."

"Có thể là ở chỗ khác rồi."

"Không thể nào, nếu Âu Dương Kiều quay lại, bà ta chắc chắn cũng quay lại, nhưng hôm nay em căn bản không nhìn thấy bà ta, thực sự kì lạ."

"Không nhìn thấy thì không nhìn thấy thôi, sao, lâu lắm không bị bà ta bắt nạt nên em nhớ bà ta à?"

Nam Cung Phong đã hơi buồn ngủ, giọng anh cũng uể oải hơn.

"Không phải, em đang nghĩ, có khi nào bà ta đã thăng thiên rồi không..."

"Suy nghĩ của em hơi bị độc ác đấy..."

"Nhưng bản thân Âu Dương Kiều cũng nói, cô ta nói vì em hại cô ta nhà tan người mất, ai mất chứ? Cái mà cô ta nghĩ là nhà chính là ba mẹ cô ta với cô ta thôi."

"Chết rồi mới tốt, tự tạo nghiệt không sống nổi đâu."

"Ngày mai nếu anh rảnh thì đi hỏi Bạch Thất Gia đi, chắc chắn ông ấy biết đấy."

"Ừ được, mau ngủ đi, muộn lắm rồi..."

Ngày hôm sau Nam Cung Phong đi gặp Bạch Thất Gia thật, ngoài hỏi chuyện của Nguyễn Kim Tuệ, anh còn nói với ông ấy một số chuyện liên quan đến con trai ông ấy.

Buổi tối về đến nhà, Âu Dương Vân vồn vã hỏi anh: "Thế nào rồi? Nghe ngóng được chưa?"

Nam Cung Phong gật đầu: "Ừ, nghe ngóng được rồi."

"Nguyễn Kim Tuệ ở đâu?"

"Em đoán đúng rồi."

"Thăng thiên rồi?" Âu Dương Vân kinh ngạc che miệng mình.

"Ừ."

"Mau nói cho em biết rốt cuộc có chuyện gì."

Tuy rằng đã dự đoán trước, nhưng khi thực sự nghe thấy tin Nguyễn Kim Tuệ chết rồi, cô vẫn thấy không thể tin nổi.

"Bà ta chết từ hai năm trước, khi đó hai mẹ con bà ta đến thành phố M, thủ hạ của Bạch Thất Gia và người của một bang phái khác xảy ra tranh chấp, trong lúc không cẩn thận nổ súng bắn chết người, trùng hợp thay người đó chính là Nguyễn Kim Tuệ, Thất Gia là một người trọng tình nghĩa, thấy Âu Dương Kiều bơ vơ không nơi nương tựa nên thu nhận cô ta, năm tháng sau, Âu Dương Kiều đột nhiên đề nghị muốn gả cho ông ấy làm vợ, vốn dĩ Thất Gia cảm thấy không ổn lắm, nhưng xuất phát từ sự áy náy dành cho mẹ cô ta nên vẫn đồng ý."

Hóa ra là thế, Âu Dương Vân đột nhiên bừng tĩnh, vốn dĩ cô nghĩ mãi mà không hiểu, Âu Dương Kiều làm sao làm quen được với một nhân vật như Bạch Thất Gia, rồi dùng thủ đoạn gì khiến người ta lấy cô ta, hóa ra cuộc hôn nhân ly kỳ này được gây dựng trên cơ sở tính mạng một con người.

Vấn đề lúc trước nghĩ mãi không hiểu được đột nhiên thông suốt, cô có chút bất bình: "Nếu Nguyễn Kim Tuệ đã chết trong tay thủ hạ của Thất Gia, tại sao lại tính món nợ này lên đầu em?"

"Có thể cô ta cảm thấy nếu như lúc trước không mẹ con cô ta không bị anh ép rời khỏi thành phố B, mẹ cô ta cũng không đến mức bỏ mạng."

"Sao em cứ cảm thấy là do cô ta làm nhiều việc ác nhỉ?"

"Anh cũng cảm thấy thế..."

Cuộc sống của Nam Cung Phong vẫn bận rộn như trước, vừa đấu đá gay gắt với Đàm Tuyết Vân vừa điều tra chuyện của con trai Thất Gia, Đàm Tuyết Vân ở bên kia cũng vậy, ngoài việc đấu đá cả ngấm ngầm lẫn công khai với Nam Cung Phong, bà ta cũng tìm con trai cho Thất Gia, nhưng so với sự khiêm tốn của Nam Cung Phong, bà ta gióng trống khua chiêng hơn nhiều.

Bà ta lên thẳng ti vi, báo giấy, báo mạng, chỉ cần là chỗ có thể đăng tin tìm người tìm vật bà ta đều đăng thông báo hết, chỉ cần là người bà ta tìm hoặc người cung cấp manh mối, đều nhận được thù lao hậu hĩnh.

Hôm đó, văn phòng của Nam Cung Phong nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Qua mấy hôm sau, Nam Cung Phong gọi Quý Phong đến công ty.

"Tổng giám đốc Phong, gọi tôi đến có gì cần dặn dò?"

Nam Cung Phong rời mắt khỏi màn hình máy tính, chỉ vào ghế sô pha: "Cậu ngồi đi."

Quý Phong khựng lại, hiển nhiên không phản ứng được tại sao anh lại mời cậu ta ngồi trước, trước nay anh có chuyện sẽ dặn dò, không có việc gì sẽ để cậu đi luôn, hành động như hôm nay thực sự quá khác thường.

Cậu lúng túng ngồi xuống sô pha, một lúc sau, Nam Cung Phong cũng ngồi xuống.

Trong tay anh cầm một phần tư liệu được gửi fax tới, Quý Phong vẫn chưa nhìn thấy, cho nên không biết nội dung bên trong là gì.

"Cậu từng làm phẫu thuật chỉnh hình?"

Một câu đơn giản mà như gợn lên vô vàn đợt sóng gió trong đầu Quý Phong, cậu ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đầu óc ong ong, hồi lâu sau mới hỏi lại: "Sao anh biết?"

Nam Cung Phong đưa tập tài liệu được gửi fax tới kia cho cậu, trên đó là tập hợp tư liệu về cậu, liên quan đến việc Quý Phong làm phẫu thuật vào ngày tháng năm nào ở bệnh viện nào.

"Bây giờ tôi muốn biết, tại sao cậu phải giấu chuyện này?"

Quý Phong im lặng không nói, anh lại nói thêm: "Vậy để tôi nói cậu biết nhé, bởi vì một năm trước cậu đã biết mình là con trai của Bạch Thất Gia, cũng biết ông ấy đang tìm cậu, cho nên cậu mới lặng lẽ xóa vết bớt đó đi."

"Tôi nói đúng chứ?" Quý Phong không phủ nhận.

"Làm sao anh biết được?"

"Mấy hôm trước bạn gái đầu của cậu - Dương Văn Lệ tới tìm tôi, cô ấy nhìn thấy thông báo mà Đàm Tuyết Vân đăng, liên tưởng tới vết bớt đỏ mà cậu từng có, cô gái đó đúng là lưu luyến cậu mãi không quyên, còn biết Đàm Tuyết Vân từng gây thù kết oán với tôi, lo rằng mụ phù thủy họ Đàm kia sẽ làm gì đó bất lợi cho cậu, nên chạy tới hỏi tôi có chuyện gì, cô ấy vốn dĩ định tới hỏi thẳng cậu, nhưng sợ cậu ghi hận chuyện cô ấy phản bội, không chịu gặp cô ấy, nên cũng không muốn khiến mình bẽ mặt.”

Quý Phong không nói gì, nhưng sắc mặt không được ổn lắm.

"Cô ấy nhờ tôi chuyển cho cậu một câu, cậu là người đàn ông duy nhất mà cô ấy từng yêu, cô ấy sẽ ghi nhớ cậu suốt đời."

"Đừng nhắc đến người đó nữa."

Quý Phong không muốn nhắc tới chuyện tình cảm thất bại trong quá khứ, cậu ta bực bội phất phất tay.

"Vậy được rồi, cậu nói cho tôi biết, tại sao cậu lại lừa tôi, nếu như tôi nhớ không nhầm, đây là lần đầu tiên cậu nói dối trong suốt mười năm đi theo tôi."

Nam Cung Phong nhớ tới buổi chiều hôm đó, khi anh hỏi Quý Phong có vết bớt nào trên chân không, cậu ấy không buồn nghĩ ngợi gì đã nói không có, thậm chí không hỏi anh tại sao lại hỏi câu hỏi kì lạ như vậy, khi đó anh không để tâm, bây giờ nghĩ lại, quả thực rất không bình thường.

Ít nhất thì, đây không phải tính cách của Quý Phong.

"Bởi vì tôi không cần một người cha như thế."

Quý Phong im lặng hồi đâu mới nặn ra được một câu nói.

"Tại sao?"

"Tôi làm trẻ mồ côi quen rồi."

"Đừng nói dối nữa, cậu với Bạch Thất Gia có hiểu nhầm gì? Không ai quen làm một đứa trẻ mồ côi cả."

"Nếu đổi lại là anh, với một người đàn ông lăn lộn trong giới xã hội đen, lấy mạng ra để đùa, làm lạc mất con mình, khiến vợ mình tìm đến cái chết, sau đó cưới một người phụ nữ kém mình hai mươi tuổi, liệu anh có nhận ông ấy làm cha không?"

Nam Cung Phong đột nhiên hiểu ra khúc mắc trong lòng Quý Phong đối với Bạch Thất Gia: "Hóa ra một năm trước cậu đã biết chuyện Âu Dương Kiều gả cho Bạch Thất Gia?"

"Đúng, xin lỗi anh, suy xét đến quan hệ giữa tôi và ông ấy, tôi không nói chuyện này cho anh ngay lập tức, bởi vì đó không phải là nhiệm vụ anh giao cho tôi, mà khi đó, viện trưởng của cô nhi viện tôi từng sống gọi điện thoại cho tôi, báo rằng có một nhóm người tới cô nhi viện hỏi thăm xem năm đó họ có thu nhận một bé trai nào có vết bớt đỏ trên đùi không, viện trưởng thấy những kẻ ấy không giống người lương thiện, nên không nói với chúng mà báo thẳng cho tôi biết, sau đó tôi bắt đầu điều tra thân thế của mình, xác định mình chính là người mà Bạch Thất Gia đang tìm, khi tôi hiểu được tình hình của người đó, tôi không hề do dự gì mà xóa ngay vết bớt trên đùi mình, tôi không cần người cha như thế, cho nên tôi muốn ông ấy mãi mãi không tìm được tôi."

"Chẳng trách mỗi lần tôi muốn cậu cùng tôi đến gặp Bạch Thất Gia, cậu luôn lấy lí do qua loa khước từ."

Nam Cung Phong cảm thán gật đầu: "Nhưng vợ tôi thực sự rất kì diệu, cô ấy luôn tin chắc rằng cậu chính là con trai của Bạch Thất Gia, lúc đó còn từng đề nghị để cậu và Bạch Thất Gia làm giám định DNA."

"Tổng giám đốc Phong, anh đã biết nguyên nhân tôi giấu chuyện này rồi, sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai chứ?"

"Đàm Tuyết Vân không tiếc điều động binh lực hao tài tốn sức tìm kiếm, nếu như bà ta biết bà ta làm việc quần quật nhưng lại giúp cho tôi, biểu cảm của bà ta chắc chắn sẽ rất phong phú."

"Anh sẽ không vì muốn đánh bại bà già đó mà hi sinh tôi chứ?"

Trong ánh mắt Quý Phong thoáng hiện vẻ căng thẳng.

"Thực ra, có lẽ cậu với ba cậu có chút hiểu lầm, tuy rằng ông ấy là người của xã hội đen, nhưng cũng không phải người tàn bạo độc ác."

"Cho nên, anh vẫn có ý định dâng tôi ra, sau đó lôi kéo Bạch Thất Gia diệt trừ Đàm Tuyết Vân?"

"Cậu có thể tìm được ba, tôi rất vui, nhưng tại sao phải là Bạch Thất Gia chứ..." Nam Cung Phong day day trán: "Nếu như cậu nhận ông ấy thật, cậu với em gái tôi chẳng phải sẽ cần gọi con dở hơi Âu Dương Kiều một tiếng mẹ à? Em gái tôi ghét người đàn bà đó nhất, nếu như bắt con bé gọi cô ta là mẹ, chắc chắn nó sẽ không bao giờ lấy cậu, hơn nữa cho dù nó có yêu cậu đến mức nhẫn nhục thì Âu Dương Kiều với vợ tôi là hai chị em, hai người gọi Âu Dương Kiều là mẹ, vậy thì phải gọi tôi với vợ tôi là chú với dì, quan hệ kiểu này hỗn loạn quá, làm khó hai người quá, đúng là làm tôi đau đầu mà..."