Trong phòng khách rộng lớn sáng choang, Nguyễn Kim Tuệ nước mắt nước mũi tèm lem, quay mặt nhìn Âu Dương Vân ngồi bên cạnh mà sụt sịt hết nửa giờ đồng hồ như mèo khóc chuột.
"A Vân à, con cũng biết đấy, giám đốc tài chính của công ty ba con cuỗm tiền chuồn mắt, hại cả công ty rơi vào khủng hoảng trầm trọng, bây giờ ngân hàng lũ lượt tới thúc giục trả nợ, nếu chúng ta không chịu trả, không chỉ công ty phá sản mà ba con cũng phải ngồi tù mọt gông..."
"Cần con làm gì đây?"
Cô hỏi một câu lời ít ý nhiều, không muốn lãng phí một phần nhỏ nào trong cuộc sống của mình vào việc lắng nghe mấy câu thoại giả dối này.
Nguyễn Kim Tuệ đánh mắt ra hiệu với chồng mình, Âu Dương Trường Phong lập tức trưng ra vẻ mặt đau thương vô hạn: "Bây giờ có một cách có thể cứu được ba, là con gả cho con trai độc đinh Nam Cung Phong của gia đình giàu nhất thành phố mình, chỉ có điều..."
Ông ta ngập ngừng trong giây lát.
"Chỉ là lời đồn bên ngoài về cậu ấy không tốt lắm, nhưng đó là lời đồn đãi thôi. Ba và cậu ấy thỉnh thoảng cũng gặp gỡ trên thương trường, là một người đàn ông rất khá đấy, trọng tình trọng nghĩa, có trách nhiệm, mà quan trọng nhất là rất khôi ngô tuấn tú."
Cho dù đã làm quen từ lâu nhưng trái tim cô vẫn hơi nhói lên, đóng cửa vào thì người đàn ông đó máu lạnh vô tình, nhưng trước mặt cô lại biến thành người trọng tình trọng nghĩa. Tuy rằng trong người cô chảy chung một dòng máu với Âu Dương Trường Phong, nhưng cô chưa từng cho rằng ông ta xứng đáng với danh xưng ba.
"Ly hôn sáu lần rồi đúng không?"
Cô điềm nhiên ngước mắt lên, nỗi niềm cay đắng phải ăn nhờ ở đậu trong nhiều năm đã tạo thành vẻ trấn tĩnh không biểu lộ ra ngoài.
"Đúng vậy."
Nguyễn Kim Tuệ vừa thút thít vài cái vừa nắm chặt bàn tay cô, "Đây cũng điều mà mẹ áy náy, làm mẹ kế khó lắm, nếu không phải vì A Kiều nhà mình còn nhỏ, mẹ thực sự không nhẫn tâm để con phải chịu thiệt như vậy."
Hờ, Âu Dương Vân âm thầm cười chế giễu, chẳng qua chỉ bé hơn cô ba ngày thôi. Năm đó, Nguyễn Kim Tuệ và mẹ cô mang thai cùng lúc, một người mang thai vào tháng Ba, một người vào tháng Tư, thế mà người thụ thai vào tháng Tư lại sinh non, sinh trước người tháng Ba, cho nên, cô vốn dĩ phải là con thứ lại biến thành con trưởng.
Gọi là con gái lớn đấy, nhưng cô chưa có một ngày nào được hưởng thụ đãi ngộ dành cho con trưởng.
"Ừ, được."
"Con đồng ý rồi à?"
Hai vợ chồng nhà Âu Dương đưa mắt nhìn nhau, căn bản không ngờ rằng cô sẽ đồng ý thẳng thắn như vậy, họ còn nghĩ, nếu như cô không đồng ý sẽ chia tiền sính lễ ra hai phần, ba và bảy, tất nhiên họ lấy bảy, cô nhận ba.
"Đúng vậy, hai người nuôi con lớn chừng này, con làm chút việc cho gia đình cũng là điều nên làm thôi."
"Nhìn đi, nhìn đi, không hổ là người làm giáo viên, học rộng biết nhiều thấu tình đạt lý, giá mà A Kiều hiểu chuyện được một nửa của con thôi, mẹ nằm mơ cũng phải mỉm cười."
Không cần đợi đến lúc nằm mơ, bây giờ cũng có thể cười rồi.
...
Sáng sớm, bên ngoài tòa nhà kiểu Tây của nhà Âu Dương có một hàng dài những người đưa tiễn đã chờ sẵn.
Hôm nay là ngày cuối cùng gia đình Nam Cung tuyển dâu. Sau khi được Nguyễn Kim Tuệ trang điểm kĩ càng, Âu Dương Vân không khác gì búp hoa mẫu đơn chờ ngày hé nở, xinh đẹp mà không lẳиɠ ɭơ, kiều diễm mà không thô tục, yêu kiều lộng lẫy, không gì sánh bằng.
"Những lời ban nãy mẹ dặn trong phòng con không quên đấy chứ?"
"Dạ không."
"Thế thì tốt rồi, ba mẹ đợi tin tốt của con nhé."
Nguyễn Kim Tuệ dặn dò vô cùng kĩ lưỡng, cho dù sống chết thế nào cũng phải để Nam Cung Phong chọn cô, cô có thể gả cho nhà Nam Cung, nhưng cô có phương pháp của riêng mình.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Nguyễn Kim Tuệ vẫn cảm thấy dặn dò chưa đủ kĩ, sợ cô không hoàn thành được nhiệm vụ "vẻ vang" này, nhấc chân chạy theo chiếc xe, mồm miệng không kiêng kị gì mà tiếp tục dặn dò: "A Vân, nhớ kĩ ba điều quan trọng: Phải giở hết ngón nghề quyến rũ đàn ông của mẹ con năm đó ra, phải nhớ chuyện này lyên quan đến hưng suy vinh nhục của nhà Âu Dương, phải giữ tinh thần không thành công thì xả thân bất chấp. —— Không đạt mục đích, quyết không từ bỏ!"
Bà ta gần như hét lên khi nói đến câu cuối cùng.
Móng tay của Âu Dương Vân cắm sâu vào da thịt, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh đã rèn luyện trong nhiều năm.