Editor: Hân Hân
Châu Châu vẫn luôn cảm thấy mình rất may mắn, bởi vì nàng gặp được một người đối xử với nàng rất tốt.
Người kia tên là Lý Bảo Chương, là một thái giám.
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, đi theo A Đạt lớn lên, mãi đến khi hơn mười tuổi, A Đạt liền nuôi không nổi các nàng, muốn đem một đám Mị Nô các nàng đều bán đi. Hắn nói bị bán đi so với đi theo hắn đói mà chết còn tốt hơn, nếu gặp được một người tốt, đó là phúc đời trước tích được.
Châu Châu là con lai của người Hán cùng người Hồ, so với các Mị Nô khác, nàng còn càng khó bán đi hơn tí, huống hồ tuổi nàng là nhỏ nhất trong nhóm người Mị Nô này, mua về còn phải nuôi dưỡng mấy năm, chỉ sợ người ta không chờ lâu được như vậy. Nàng đã quỳ trên chợ được vài ngày rồi, một ngày cuối cùng, mới có người mua nàng đi. Người mua nàng là một nam nhân mặc đồ trắng khá lớn tuổi, hắn xem xét Châu Châu vài lần, liền mua người đi luôn. Châu Châu vốn tưởng rằng chính mình về sau liền đi theo hắn, nhưng hắn lại nói người mua nàng lúc này đang ở bên tường kia chờ nàng.
Sau nàng mới biết được người nam nhân này nói tường là chỉ tường của hoàng cung.
Thời điểm ánh mắt đầu tiên Châu Châu nhìn thấy Lý Bảo Chương là sửng sốt, bởi vì đối phương lớn lên rất đẹp, đặc biệt là chỗ ấn đường có nốt chu sa, tựa như ngọn lửa thiêu đốt, như thiêu đốt nhân tâm.
“Ngươi về sau gọi ta là ca ca là được.” Hắn đi đến bên cạnh Châu Châu, hiện ra một gương mặt đẹp phiếm hồng nhạt.
Châu Châu gật gật đầu, lộ ra một cái tươi cười ngoan ngoãn.
Qua mấy ngày, Châu Châu mới bất tri bất giác được mình đi theo một thái giám.
Lý Bảo Chương thực cần mẫn, cơ hồ chuyện gì đều không cho nàng làm, thậm chí quần áo bên người nàng đều biến thành hắn giặt sạch, hắn nói nước lạnh, sợ đông lạnh hư tay nàng. Châu Châu lần đầu gặp được người đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn cùng hắn đi qua cả đời.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Mị Nô trong cung cứ cách mỗi nửa năm phải đi đăng ký kiểm tra toàn thân một lần, bởi vì các chủ tử sợ những Mị Nô do thái giám nuôi dưỡng này thân thể nhiễm bệnh, lây bệnh cho mình. Trong một lần kiểm tra theo lệ, Châu Châu đυ.ng phải một nam nhân quần áo hoa lệ, hắn trùng hợp đi ngang qua, lại liếc mắt thấy được Châu Châu. Một là bởi vì diện mạo Châu Châu không giống các Mị Nô khác, hắn kêu người lại, cẩn thận mà đánh giá một phen, “Ngươi tên là gì?”
Hắn trầm giọng hỏi.
Châu Châu quỳ trên mặt đất, có chút sợ hãi, nàng nghe nói chủ tử trong cung này đều là âm tình bất định, “Nô tỳ tên là Châu Châu.”
“Châu Châu?” Hắn đem này hai chữ nhẩm lại một lần, liền đi về phía trước.
Chờ hắn rời đi, Châu Châu mới biết được người nam nhân này nguyên lai chính là Thái Tử đương triều Lương Tấn Bách.
Sau đó, Châu Châu lại lần nữa gặp được Thái Tử, là bị người ép đi qua, ngoại trừ nhìn thấy Thái Tử, nàng còn gặp được một nữ nhân có chút lớn tuổi, nữ nhân kia tuy rằng lớn tuổi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra khi còn trẻ rất mỹ mạo, nàng nhìn thấy Châu Châu trong nháy mắt, liền mở to hai mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, sau một lúc lâu, nàng nhìn về phía Thái Tử đứng ở một bên, “Tấn Bách, ngươi đem nàng mang đến là có ý tứ gì?”
Thái Tử khoanh tay mà đứng, ngữ khí bình tĩnh, “Mẫu hậu, người còn nhớ rõ lời nhi thần từng nói cùng người chứ, ngài muốn Thiệu ngôn cả đời này hảo hảo tồn tại, quan trọng nhất một người chính là nàng.”
Nữ nhân sửng sốt lên, nàng tựa hồ có chút không tin, “Mẫu hậu không phải không tin những lời ngươi nói đó, nhưng chúng quá mức mơ hồ, ngươi nói đệ đệ ngươi……”
Thái Tử đánh gãy lời nữ nhân kia đang nói, “Mẫu hậu.”
Nữ nhân thở dài một hơi, giống như thỏa hiệp, “Được, được, mẫu hậu sẽ đối xử với nàng tốt, ngươi muốn làm cái gì liền đi làm đi, những sự tình đó trong mộng của ngươi thật là đáng sợ, ngàn vạn không thể phát sinh.”
Châu Châu không hiểu ra sao, căn bản nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói cái gì.
Bất quá nàng thực mau liền biết nữ nhân kia là ai, nàng là đương kim Hoàng Hậu, còn nói Châu Châu là chất nữ của nàng, là huyết mạch duy nhất của đệ đệ nàng. Châu Châu quả thực không thể tin được chuyện này, nhưng Hoàng Hậu nói nàng cùng mẫu thân nàng lớn lên rất giống, một khối dưới mũi kia càng cực kỳ giống cha ruột nàng - Diệp Thành Mậu. Châu Châu sau lại còn gặp được một thiếu niên, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, sinh ra với một ngoại hình thật đẹp, nhưng tính cách quái đản, Châu Châu cùng hắn gặp mặt lần đầu tiên đã bị hắn dùng thủ đoạn chế trụ.
“Oa, hồ ly thật sự có thể thành tinh.”
Thái Tử nghe vậy một chưởng chụp lên đầu thiếu niên kia, đánh đến thiếu niên ngao ngao kêu, “Nói hươu nói vượn.”
Thiếu niên kia là thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn, nhưng Châu Châu thực không thích hắn, bởi vì hắn thực phiền.
Hoàng Hậu muốn đem Châu Châu nhận tới ở bên người, nhưng Châu Châu nghĩ đến Lý Bảo Chương, không muốn đi, chỉ là kéo dài thời gian, nhưng có một ngày, nàng nghe trộm được Hoàng Hậu cùng Thái Tử đang nói chuyện, bọn họ nói nếu là Châu Châu không nghe lời, dứt khoát liền đem tên thái giám kia gϊếŧ. Nàng biết bọn họ nói chính là ai.
Châu Châu sợ hãi, nàng không muốn hại Lý Bảo Chương, cho nên chủ động đưa ra ý muốn đến bên người Hoàng Hậu, vì thế nàng cố ý giả bộ bộ dạng mình ghét bỏ Lý Bảo Chương, muốn cho Lý Bảo Chương nản lòng thoái chí với mình, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới đêm hôm đó Lý Bảo Chương sẽ đến tìm nàng.
Người bên người Hoàng Hậu đều gạt nàng, nhưng đêm hôm đó Châu Châu thật hoảng hốt, nàng muốn đi tìm Lý Bảo Chương lại bị người dưới ngăn cản, các cung nữ không cho nàng đi ra ngoài. Sau đó, Lương Thiệu Ngôn tới, nàng lừa gạt tốt nhất là lừa Lương Thiệu Ngôn, “Ngươi giúp ta tìm người được không? Thập lục hoàng tử.”
Lương Thiệu Ngôn hạ mi, “Giúp ngươi tìm người có chỗ tốt gì?”
Châu Châu khó xử, “Ngươi muốn chỗ tốt gì?”
Lương Thiệu Ngôn khụ hai tiếng, “Nếu không ta giúp ngươi tìm được người, ngươi hôn ta một chút? Lên mặt là được.”
Châu Châu trầm mặc một cái chớp mắt, gật đầu đáp ứng.
Nhưng Lương Thiệu Ngôn tìm một phen, lại nói cho nàng, nàng muốn tìm được tiểu thái giám có nốt chu sa giữa ấn đường nhưng nửa tháng trước đã chết đuối bỏ mình rồi.
Bởi vì không tìm được người, Lương Thiệu Ngôn cũng ngượng ngùng đòi hôn, trực tiếp đi khỏi, mà màn đêm buông xuống, Châu Châu tự sát.
Nàng nghĩ không còn có người nào có thể đối với nàng tốt như vậy được nữa.
- -------------------------------------------
Hân Hân: Ủa vậy là cũng không biết kiếp trước ai gϊếŧ anh Chương luôn? Chắc bên Hoàng hậu ra tay rồi! Hết truyện nha~ 15:35 Sun, Jun 30 2019. Đà Nẵng