Editor: Hân Hân
Lương Tấn Bách chú ý tới một màn này Lương đế cùng Lý Bảo Chương, hắn đứng cách đó không xa lắm, hai người đối thoại gì, hắn nghe được bảy tám phần mười.
Châu Châu không thấy đâu?
Biết tin tức này, Lương Tấn Bách trước tiên nhìn về phía đệ đệ ruột của mình.
Hắn phát hiện Lương Thiệu Ngôn cư nhiên đang cười uống rượu, trong lòng càng cảm thấy cổ quái. Hắn đứng dậy, bước đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lương Thiệu Ngôn.
“Thiệu Ngôn, Diệp Mật không thấy đâu, việc này ngươi có biết không?” Lương Tấn Bách sợ người khác nghe thấy, cố ý đè thấp âm thanh.
Lương Thiệu Ngôn nghe vậy, khinh phiêu phiêu mà nhìn Lương Tấn Bách liếc mắt một cái, trong mắt hắn không chút để ý, phảng phất hắn cùng việc này không có quan hệ gì, đối với việc Châu Châu mất tích giống như không thèm quan tâm, “Hoàng huynh, Diệp Mật không thấy đâu, quan hệ gì với ta chứ?”
Lương Tấn Bách thấy cái dạng này của Lương Thiệu Ngôn, càng cảm thấy không thích hợp. Rõ ràng lúc trước hắn còn dùng cái loại ánh mắt nhìn con mồi này mà nhìn Châu Châu, sao bây giờ lại mang vẻ mặt biểu tình không thèm quan tâm chứ?
“Thiệu Ngôn, nếu nàng bị ngươi mang đi, ngươi không thể manh động.” Lương Tấn Bách chỉ có thể tận lực khuyên bảo, “Chúng ta hiện tại còn không biết Diệp Mật ở chỗ này làm gì, Huyền Tịch đối với nàng để ý như thế……”
Lương Thiệu Ngôn cười nhạo một tiếng, hắn buồn cười mà nhìn Lương Tấn Bách, “Hoàng huynh, ngươi làm để mắt ta rồi, ta làm sao có bản lĩnh lớn như vậy mà đi bắt cóc người, yên tâm, nếu ta nhìn thấy Diệp Mật, ta nhất định đem người giao cho hoàng huynh.”
Chỉ tiếc chính là, tiểu hồ ly của hắn cũng không phải Diệp Mật.
Lương Tấn Bách không yên tâm mà nhìn Lương Thiệu Ngôn, nhưng rốt cuộc Lương Thiệu Ngôn là đệ đệ hắn. Hắn thật vất vả mới vui vẻ hơn một chút, nếu hắn cùng việc Châu Châu biến mất không liên quan, mình lại làm như vậy, chẳng phải là oan uổng hắn? Bệnh tình của Lương Thiệu Ngôn mới chuyển biến tốt đẹp một ít, mình không thể kí©h thí©ɧ hắn.
Lương Tấn Bách đứng dậy rời đi.
Lương Thiệu Ngôn hừ cười một tiếng, hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, trong miệng lại nhịn không được ngâm nga câu đồng dao hắn xướng trước kia, chỉ là kết cục của đồng dao bị hắn bỏ dở.
Hắn cứ xướng một đoạn lại một đoạn, cho đến hắn phát hiện có người nhìn chằm chằm hắn.
Lương Thiệu Ngôn ngẩng đầu, thẳng tắp mà hướng tầm mắt nhìn qua chỗ có ánh mắt kia, chờ hắn thấy rõ người nọ, liền nhịn không được cười lên tiếng. Lương Thiệu Ngôn vươn đầu lưỡi liếʍ cánh môi dưới, nguyên lai là Cửu ca, hắn thiếu chút nữa liền đã quên hắn. Cửu ca cho hắn thứ đồ tốt như Quên thần đan, sao mình lại có thể quên đại ân nhân này chứ?
Lương Thiệu Ngôn nghĩ đến đây, liền tự rót cho mình một chén rượu. Lúc hắn đứng dậy, thân thể còn lung lay một chút.
Lương Quang Vũ đã lâu chưa thấy Lương Thiệu Ngôn, lần này hắn phát hiện Lương Thiệu Ngôn tới tham gia thu săn, trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc. Trên yến hội, hắn nhịn không được nhìn Lương Thiệu Ngôn nhiều thêm vài lần, tựa hồ bị đối phương phát hiện.
Lương Quang Vũ nhìn Lương Thiệu Ngôn giơ chén rượu, cùng lúc thân thể lung lay mà đi qua bên này của hắn, trong mắt hiện lên một phân kinh ngạc, theo sau liền treo lên tươi cười ấm áp của ngày xưa, chờ đến khi Lương Thiệu Ngôn đến gần, hắn liền ôn nhu mà gọi đối phương một tiếng, “Thiệu Ngôn.”
Lương Thiệu Ngôn ha ha cười, giơ chén rượu, “Cửu ca, đã lâu không gặp, ta kính ngươi một ly.”
Lương Quang Vũ thấy thế, cũng bưng chén rượu lên, đứng lên, “Thiệu Ngôn khách khí rồi, thật ra, ta gần đây bận quá, không có cách nào đi thăm Thiệu Ngôn, sau khi ta uống ly rượu này, Thiệu Ngôn cũng không thể phát giận Cửu ca a.”
Khóe môi Lương Thiệu Ngôn ý cười càng sâu, hắn nghiến răng, lộ ra một hàng răng tuyết trắng, mềm nhẹ mà phun ra hai chữ, “Dĩ nhiên.”
Lương Quang Vũ thật sâu mà nhìn Lương Thiệu Ngôn liếc mắt một cái, ngẩng đầu đem rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Chỉ là rượu này uống được một nửa, Lương Quang Vũ liền cảm giác được lỗ tai truyền đến cơn đau, hắn nhịn không được kêu lên.
Chờ đến khi mọi người đem Lương Thiệu Ngôn kéo xuống, Lương Quang Vũ kinh ngạc mà nhìn Lương Thiệu Ngôn một miệng toàn máu, mới bất tri bất giác phát hiện Lương Thiệu Ngôn vậy mà lại cắn xuống nửa cái lỗ tai sống sờ sờ của hắn.
Lương Thiệu Ngôn cắn xuống nửa cái lỗ tai của Lương Quang Vũ, còn cười mà chậm rãi nhai nát thịt trong miệng. Lương Quang Vũ lúc này trong lòng phẫn nộ cộng thêm hắn quá đau đớn, trong mắt hắn ngưng tụ lại sát ý. Lương Thiệu Ngôn tựa hồ cảm thấy thịt kia không thể ăn, lại “Phi” một tiếng phun ra trên mặt đất.
Hắn nhìn rõ ràng sát ý nổi lên của Lương Quang Vũ, vẻ mặt cười cười ngây thơ hồn nhiên, “Cửu ca vì sao nhìn ta với bộ dáng này? Thật dọa người a.”
Lương Tấn Bách xông tới liền thấy một màn như vậy, Lương đế chậm chút công phu mới lại đây. Lương Tấn Bách lập tức lôi kéo Lương Thiệu Ngôn quỳ xuống, sợ hãi mà nói: “Phụ hoàng, Thiệu Ngôn trước đây vẫn luôn sinh bệnh, hắn đây là bệnh hồ đồ.”
Lương Quang Vũ lúc này đã bình tĩnh xuống, hắn che lại lỗ tai của mình, máu theo tay hắn chảy xuống, ngữ khí trấn định mà nói, “Phụ hoàng, Thiệu Ngôn có thể là thật sự bị bệnh hồ đồ rồi, xem lỗ tai ta thành thịt nướng mà ăn.”
Lương đế chưa từng nghĩ mình sẽ thấy một màn như vậy, ngây người một cái chớp mắt, tâm đều bị tức giận đến vặn thành một đoàn.
Một người là nhi tử hắn coi trọng nhất, một người là nhi tử hắn từng thương yêu nhất, nhưng nhi tử hắn thương yêu nhất lại cắn rớt nửa cái lỗ tai của nhi tử chính mình coi trọng nhất?
Thật là điên rồi.
“Người đâu!” Lương đế tức giận hô, Lương Tấn Bách vội vàng hô: “Phụ hoàng, Thiệu Ngôn là thật sự sinh bệnh, hắn cũng không phải ý định muốn làm như vậy.”
Lương Quang Vũ nhìn Lương Tấn Bách liếc mắt một cái, cũng quỳ xuống, “Phụ hoàng, Thái Tử nói có đạo lý, Thiệu Ngôn bị bệnh hồ đồ, nhất thời không biết chính mình đang làm cái gì, về tình cảm có thể tha thứ.”
Thời điểm Lương Tấn Bách cùng Lương Quang Vũ nói chuyện, Lương Thiệu Ngôn chỉ trầm mặc mà quỳ trên mặt đất, phảng phất như việc này hết thảy cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.
Lương đế thấy bộ dạng Lương Thiệu Ngôn, lại nghe được Lương Quang Vũ nói, dần dần đem tầm mắt chuyển tới trên người con vợ cả của mình, “Quang Vũ nói đúng, Thiệu Ngôn bị bệnh hồ đồ, không biết chính mình đang làm cái gì, nhưng Thái Tử làm trưởng huynh, quản thúc không tốt đệ đệ chính mình, để đệ đệ mình trước mặt mọi người nổi điên, phải bị tội gì?”
Lương Thiệu Ngôn nghe được Lương đế nói lời này, lập tức muốn nói chuyện. Lương Tấn Bách hung hăng mà giữ chặt tay Lương Thiệu Ngôn, giành nói, “Là nhi thần quản thúc không nghiêm, mới để Thiệu Ngôn làm ra việc sai trái này.”
Lương đế tức giận đến cả người phát run, vì sao mấy nhi tử này của hắn bây giờ lại biến thành cái dạng này? Hắn thấy bộ dạng Lương Quang Vũ che lỗ tai lại, trong lòng liền nhịn không được đau xót, đó là nhi tử hắn đắc ý nhất, hắn tuy ở trong cung, nhưng cũng biết mỹ danh của đứa con trai này ở kinh thành.
“Nay đã quyết, huỷ bỏ chi vị Thái Tử của Lương Tấn Bách, lập tức dọn ra Đông Cung.” Lương đế lạnh âm thanh nói.
Hân Hân: Tên này điên rồi, làm liên lụy anh hai, cũng đáng kiếp lắm!